• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Chước cùng Vân Yên nhìn giáo sư Dương cùng Khương Khương thân mật nói chuyện, dù hơi khó hiểu, nhưng bọn hắn có chừng mực không tùy tiện tiến lên hỏi, chỉ đứng ở không xa tò mò mà nhìn.Đúng lúc này, Trần Du khóa kỹ xe lại đây, hai người rốt cuộc kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, vội vàng đi qua nhỏ giọng hỏi, “Giáo sư Dương lại đây là có chuyện gì sao?”.

Trần Du cười cười, trả lời, “Giáo sư Dương muốn nhận nuôi Khương Khương”.

Nghe thế, Phó Chước cùng Vân Yên không khỏi chấn động, trăm triệu lần không nghĩ tới giáo sư Dương lại đến đây vì chuyện này! Bất quá ngay sau đó, trong lòng họ cũng không hẹn mà vì Khương Khương mừng rỡ nha.

Rốt cuộc thì tiểu khả ái Khương Khương có thể sống cùng giáo sư Dương, có được một cái nhà, nếu như vậy con bé nhất định sẽ có được hạnh phúc.

Vân Yên nhìn bé con nằm trong lòng giáo sư Dương ở không xa, mặt con bé cũng vui vẻ hạnh phúc, nàng cũng tươi cười theo, nhẹ giọng cảm thán, “Thật tốt, Khương Khương về sau có nhà rồi”.

Phó Chước cũng nở nụ cười, hắn gật đầu, “Sau khi quay xong, nếu chúng ta muốn gặp lại Khương Khương cũng sẽ dễ dàng hơn rồi!”.Đoàn phim《 Âm trạch 》 đóng quân tại biệt thự nằm sâu trong khu rừng núi xa xôi, cách không xa là cô nhi viện Hoa mặt trời , nếu còn quay thì còn dễ cùng con bé gặp mặt. Nhưng nếu phim đóng máy rồi, Khương Khương nếu không bị nhận nuôi thì con bé vẫn tiếp tục ở cô nhi viện, mấy người bọn hắn nếu muốn gặp con bé khẳng định là không dễ dàng như vậy, nhưng hiện tại tiểu gia hỏa được nhận nuôi thì mọi việc trở nên đơn giản hơn nhiều.

Dương Ngọc Hoa nhìn tiểu cô nương trong lòng đang tươi cười ngọt ngào, bà hiện tại gấp rút mà muốn đi ngay làm thủ tục nhận nuôi.

Bà giơ tay động tác ôn nhu xoa bím tóc nhỏ trên đầu con bé, mở miệng nói, “Khương Khương, ta hiện tại đến cô nhi viện tìm viện trưởng xử lý thủ tục nhận nuôi, con ở chỗ này cùng các ca ca tỷ tỷ cùng nhau đóng phim nha”.

“Chờ thủ tục làm xong hết, chúng ta cùng nhau về nhà, được không con?”.

Khi Dương Ngọc Hoa nói đến từ “về nhà”, trong giọng bà mang theo ý cười nhàn nhạt.

Khương Khương chớp mắt, mà đương nhiên con bé cũng nghe được từ “về nhà”, hai từ ngữ xa lạ nhưng lại ấm áp này, khiến mặt con bé không khỏi ửng hồng lên, trong lòng cảm thấy siêu vui vẻ nhaa!

Sau đó dùng sức gật đầu, mở miệng thanh thúy mà trả lời, “Được! Chúng ta sẽ cùng nhau về nhà ~”.

“Được, cùng nhau về nhà”, Dương Ngọc Hoa mỉm cười ấm áp nhéo má con bé, ôn nhu đáp lại.

Dương Ngọc Hoa đứng lên đi đến chỗ mấy người Trần Du, nói với họ vài câu giải thích tình hình, tiếp theo chuẩn bị lái xe đến cô nhi viện Hoa mặt trời để xử lý thủ tục giấy tờ.

Khương Khương nhìn bóng dáng bà rời đi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vì hào hứng mà phát sáng lên, quơ chân múa tay nói, “Lão tổ tông! Khương Khương về sau có nhà rồi nha aiiii!”.

Là một tiểu cương thi, cùng Lão tổ tông đi vào thế giới xa lạ này, đó giờ con bé vẫn luôn ở trong cô nhi viện sinh hoạt.

Tuy rằng ở cô nhi viện cũng rất vui vẻ, nhưng trong lòng bé con vẫn luôn có khát vọng về cha mẹ, kỳ vọng có một cái “nhà” thuộc về mình. Cho nên hiện tại Khương Khương sắp hoàn thành mong ước của mình rồi, tự nhiên là siêu cấp vui vẻ.

Lão tổ tông nghe nhóc con cao hứng vang tiếng hoan hô, hắn cũng vui mừng mà cười ha ha. Bất quá ngay sau đó lão tổ tông không khỏi suy nghĩ về cốt truyện nguyên tác, rốt cuộc thì cha mẹ đẻ của Khương Khương là ai a ,có thân phận gì đây.

Khương Khương trong cuốn tiểu thuyết thế thân trọng sinh này, là một nữ phụ tàn nhẫn độc ác, mà tuyến thời gian chính trong câu chuyện là khi bọn họ thành niên.

Thân phận cha mẹ của Khương Khương được giới thiệu cũng không nhiều, cho đến cuối cuốn tiểu thuyết này, vẫn không có tình tiết Khương Khương cùng cha mẹ ruột nhận lại nhau.

Cho nên con bé có khả năng tìm được cha mẹ ruột hay không, ngay cả lão tổ tông như ông cũng không xác định được. Bất quá nghĩ lại, chỉ cần Khương Khương có thể rời xa cốt truyện nguyên tác, vui vẻ mà lớn lên, có thể tìm được cha mẹ hay không cũng không quá quan trọng. Bởi vậy trong lòng lão tổ tông, chuyện này liền tùy duyên đi, có hay không cũng được..

Cảnh quay của Khương Khương hôm nay là diễn cùng Lý Duyệt Duyệt với Liêu Tinh Hà. Phân cảnh quỷ nhỏ lặng yên không tiếng động mà đi vào phòng Lý Duyệt Duyệt, đứng ở mép giường của cô vào lúc nửa đêm, trong lúc cô đang ngủ, muốn vươn tay bóp chết cô.

Cùng lúc đó nam hai Liêu Tinh Hà trên đường vào phòng vệ sinh mà đi ngang qua, hắn vừa đi vừa buồn ngủ rồi bắt gặp hình bóng tiểu quỷ đang chuẩn bị hành động. Hắn buồn bực mà đi theo nàng, đến khi nhìn thấy hình ảnh đôi tay trắng nhỏ giơ lên trong bóng đêm cảm thấy thật quỷ dị.

Liêu Tinh Hà kinh ngạc, liền hô to một tiếng.

Tiểu quỷ nhỏ đang vươn tay bỗng ngừng ở giữa không trung, đang đưa lưng về phía Liêu Tinh Hà là gương mặt non nớt vô hồn không biểu cảm bỗng lặng yên không tiếng động mà chảy nước mắt. Trong chớp mắt thay đổi sắc mặt, lần nữa khôi phục hình tượng một cô bé đơn thuần vô tội, quay mặt lại khóc lóc nói, nàng sợ bóng tối muốn ngủ cùng với Lý Duyệt Duyệt nên mới đi vào phòng cô ấy.Đối với lời giải thích này, Liêu Tinh Hà cùng Lý Duyệt Duyệt đều tin nàng.

Rốt cuộc thì nhìn cô bé giống như mấy bạn nhỏ nhát gan, hai người đều ngây thơ tin tưởng, không ai hoài nghi lời quỷ nhỏ nói.

Phân đoạn diễn xuất này, Khương Khương phải diễn hai biểu cảm đối lập của quỷ nhỏ, đây là một thử thách không nhỏ đối với con bé.

Bất quá về phương diện diễn xuất này Khương Khương rất có thiên phú, khi bắt đầu diễn, chỉ quay lại hai lần, liền đem tất cả các cảnh quay hôm nay hoàn thành xuất sắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
C
Chuotxinh29 Tháng sáu, 2023 19:32
Mong chờ truyện này. cảm ơn dịch giả nha
BÌNH LUẬN FACEBOOK