Ban đêm rừng núi hoang vắng, yên tĩnh không tiếng động. Trừ bỏ tiếng gió làm mấy nhánh cây xào xạc bên trên, cùng tiếng cú mèo lâu lâu lại vang lên ngoài ra không còn tiếng động nào khác.
Thế nên cảnh tượng hiện tại có hơi đáng sợ, tuy là Trần Du có chút khó chịu, nhưng vẫn muốn nhanh chóng đưa Khương Khương về cô nhi viện.
Trần Du không khỏi bước nhanh hơn, thẳng đến khi Khương Khương không chịu được mà lên tiếng thì hắn mới dừng chân lại, xấu hổ mỉm cười hối lỗi nhìn con bé.
Bé con ngẩng đầu lên, mặt có chút tò mò hỏi, “Trần Du ca ca, anh đang sợ hãi sao?”.
Trần Du: “……”Đúng vậy, nhưng hắn không thừa nhận đâu.
Trần Du ho khan một tiếng, sờ bím tóc nhỏ trên đầu Khương Khương, mặt không đổi sắc hỏi, “Khương Khương, em có sợ không?”.
“Không sợ!”, Khương Khương tự hào mà ưỡn ngực lên, giọng vang vang nói, “Khương Khương rất gan dạ! Siêu siêu lớn mật!”.
Trần Du nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của tiểu cô nương, hắn cười một tiếng, duỗi tay nhéo khuôn mặt đáng yêu của con bé, cười mở miệng, “Tốt, bạn nhỏ siêu lớn mật Khương Khương, chúng ta tiếp tục lên đường nào”.
Hắn mỉm cười lên tiếng, sự sủng nịch ngập tràn trong đêm tối.
Giờ phút này trong cô nhi viện Hoa Mặt Trời vẫn mở đèn sáng trưng, Cao viện trưởng cùng các lão sư đứng ở trước cổng lớn cô nhi viện, nhìn ngó xung quanh, hy vọng thấy được hình bóng nhóc con bỏ trốn Khương Khương chạy trở về, nếu mãi vẫn không thấy họ bắt buộc phải báo cảnh sát thôi.
Mà đúng lúc này, một vị lão sư thấy được thân ảnh một lớn một nhỏ ở không xa đang đi về hướng này, bà kinh hỉ nói, “Viện trưởng! Mau xem! Có phải hay không Khương Khương đã trở lại!”.
Khương Khương buông tay Trần Du, chân ngắn bẹp bẹp chạy nhanh về phía họ, cao hứng kêu, “Viện trưởng! Lão sư! Hôm nay con được đóng phim điện ảnh đó nha ~”.
Cao viện trưởng vốn đang muốn cố ý xụ mặt lại, dạy dỗ con nhóc to gan dám lén bỏ đi này. Nhưng nghe xong lời Khương Khương nói, biểu tình nghiêm túc đang ra vẻ của bà cũng đều cứng lại rồi, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Cái gì?? Đóng phim điện ảnh???
Mọi người đều hết hồn, cho rằng Khương Khương đang đùa vui mà thôi, tất cả không hẹn mà cùng nhìn về phía thanh niên đã mang nàng trở về.
Trần Du cười cười, lấy ra danh thiếp đưa qua, tiếp theo từ ba lô lấy ra hợp đồng trước đó định ký với diễn viên nhí không đến lúc sáng nay, hắn đi thẳng vào vấn đề nói, “Xin chào Cao viện trưởng ta gọi là Trần Du, là một đạo diễn, ta muốn cùng người thảo luận về vấn đề ký hợp đồng đóng phim của Khương Khương".
Khương Khương từ nhỏ đến lớn đều rất xinh đẹp tinh xảo, tính cách cũng đáng yêu làm cho người ta thích, các lão sư trong cô nhi viện ai ai cũng thích nàng.
Chỉ là Cao viện trưởng không đoán được, sức hút của con nhóc này lớn đến mức chỉ chạy ra ngoài một chuyến, đã được đoàn phim coi trọng,còn muốn kí hợp đồng đóng phim điện ảnh nha!
Cao viện trưởng cầm hợp đồng trong tay, đứng sững sờ tại chỗ.
Trần Du nhìn bà hỏi, “Cao viện trưởng, xin hỏi người có nghi vấn gì không?”.
“Không, không có, Khương Khương có cơ hội đóng phim, xem như cho con bé một trải nghiệm mới”, Cao viện trưởng vội vàng lắc đầu, tiếp theo băn khoăn nói, “Chỉ là có một cặp vợ chồng, điều kiện gia đình rất tốt muốn nhận nuôi Khương Khương, ta vẫn đang suy xét lại. Nếu có một gia đình, đối với tương lai trưởng thành của Khương Khương sẽ phát triển tốt hơn. Cho nên nếu Khương Khương xác định được nhận nuôi thì ta không phải là người giám hộ của con bé nữa, bản hợp đồng này sẽ yêu cầu chữ ký của người nhận nuôi ”.
Vợ chồng Hạ gia vì Khương Khương mà đến, đợi nửa ngày cũng không bỏ về. Chỉ tới lúc trời càng ngày càng tối, lái xe ban đêm trong rừng không an toàn, cho nên Cao viện trưởng liền hẹn thời gian khác qua loa lấy lệ để bọn họ đi về trước.
Rốt cuộc tới bây giờ bà bắt đầu suy xét vợ chồng bọn họ có thật sự thích hợp nhận nuôi Khương Khương hay không.
Trần Du nhớ tới Khương Khương có nói qua con bé không muốn bị nhận nuôi, hắn nhíu mày, “Cao viện trưởng, về việc được nhận nuôi có phải chúng ta cũng nên nghe ý kiến của Khương Khương nữa phải không ”. “Con bé hình như không nguyện ý đâu”.
Cao viện trưởng trầm mặc ngay sau đó mở miệng nói, “Thật không dám giấu giếm, đối với vợ chồng Hạ gia tới nhận nuôi Khương Khương, bởi vì một chút lí do, ta đang bắt đầu suy xét lại lần nữa”.
“Nhưng nếu có thể được một gia đình hài hòa mỹ mãn nhận nuôi, đó sẽ là lựa chọn tốt nhất cho tương lai phát triển của con bé”.
Bà vừa nói xong, Trần Du buột miệng thốt lên, “Ta đây tới nhận nuôi Khương Khương được không?”.
Trần Du là thật sự rất thích Khương Khương, hắn không khỏi tưởng tượng tới, nếu sau này có con gái, nhất định sẽ đáng yêu như Khương Khương vậy!
Cho nên hắn bằng lòng làm cha đơn thân nha, hắn có thể làm được!
Cao viện trưởng cảm thấy thật câm nín, dùng ánh mắt nhìn “thằng ngốc” mà chiếu vào hắn, từ chối ngay: “Khẳng định không được! Nam giới trẻ tuổi độc thân không được quyền nhận nuôi trẻ em”.
Trần Du: “Vậy thế nào mới là có tư cách?”.
Nghe thế, Cao viện trưởng tỉ mỉ phổ cập cho Trần Du các điều kiện cần thiết để nhận nuôi trẻ ở cô nhi viện. Trần Du nghe cẩn thận, sau đó trong đầu chợt lóe lên một người, giáo sư Dương ở Học viện điện ảnh, bà ấy hoàn toàn thỏa mãn đủ các điều kiện để nhận nuôi Khương Khương nha!
Danh Sách Chương: