*Quy tắc thế giới cho tác giả tạo dựng hoàn toàn hư cấu. Rất mong được sự đón nhận của đọc giả!
Tự thuở Hồng Hoang, thiên địa phân tranh, chia thành tam giới: Thiên giới, Địa giới và Ma giới.
Thiên giới do Đế Quân Duệ Minh đứng đầu cai quản, không ngừng phát triển, phồn thịnh vô cùng.
Địa giới phân thành: Nhân giới gồm phàm nhân không có pháp thuật và một số địa tiên pháp thuật rất thấp. Yêu giới đứng đầu là tộc Cửu Vỹ hồ, được xưng là Đế Cơ sở hữu pháp lực vô biên.Vì thế, thiên giới, ma giới đều phải nể phục vài phần. Địa giới dưới sự cai trị của Đế cơ Diệp Thanh trước nay đều không tham gia vào chiến tranh.
Ma giới dưới sự thống lĩnh của ma tôn Tuệ Lâm không ngừng bành trướng, âm mưu thôn tính Thiên giới, thống nhất tam giới, mộng làm bá chủ. Vậy nên cuộc chiến Thần - Ma liên tục xảy ra, chiến loạn không ngừng.
Trên trời mây đen giăng kín lối, từng trận cuồng phong thổi lên liên hồi, những tia sét cứ như xé toạc bầu trời, vang lên những tiếng nổ lớn. Khắp đất trời khói lửa triền miên, sinh linh đồ thán, cảnh vật tiêu tàn. Ma binh cùng thiên binh điên cuồng lao vào chém giết lẫn nhau, xác người ngã xuống hoá thành làn khói đen, trắng rồi tan biến vào hư vô bay theo cát bụi. Cả hai bên tướng sĩ đều bị thương vong nặng nề.
Tuệ Lâm hai tay thi pháp, ngưng tụ thành một quả cầu lửa lớn khống chế ở giữa hai lòng bàn tay, chuẩn bị đánh về phía Duệ Minh. Miệng cười lớn vẻ đắc chí.
Haha… “Duệ Minh mau nộp mạng đi.”
“Muốn lấy mạng ta e là không dễ đâu.” - Duệ Minh cơ mặt không cảm xúc đáp. Hai tay chàng kết ấn, một luồng hào quang bao phủ xung quanh, chuẩn bị trợ chiến. Miệng chàng không ngừng lẩm bẩm chú ngữ điều khiển đất đá từ dưới địa giới đánh về phía Tuệ Lâm.
Từ trên tay chàng xuất hiện một thanh kiếm, tên gọi Thương Long bảo kiếm, thân kiếm được chạm trổ hình Rồng tinh xảo, lưỡi kiếm sắc nhọn lao về phía Tuệ Lâm, nhắm thẳng mạn sườn ả đâm tới, máu huyết đen ngòm lập tức nhỏ xuống, Tuệ lâm hơi cười nhếch mép, mạnh miệng, nói: “Ngươi nghĩ Thương Long bảo Kiếm này của ngươi có thể giết được ta sao? Ngươi lầm to rồi.” - Tay ả ta nắm chặt lưỡi kiếm, dụng lực muốn rút nó ra.
Một tay nắm chặt thanh kiếm ấn xuyên qua người ma nữ, tay còn lại Duệ Minh lấy ra Diệu Minh Bảo tháp, biến nó thành một tòa tháp to lớn, bay lên giữa không trung. Cùng với hàng loạt động tác chỉ pháp, niệm chú, bỏ ra hơn nữa tu vi của mình thúc động toà yêu tháp, khắp đất trời sáng lên một nguồn ánh sáng xanh lam. Đến đây Tuệ Lâm kinh ngạc há hốc miệng, kêu lên kinh hãi: “Ngươi muốn dùng tu vi của mình phong ấn ta sao? Không thể…”
Tuệ Lâm chưa kịp chạy trốn thì những viên tinh thạch màu sắc lấp lánh từ đâu bay tới, tạo thành một tường thành vô cùng vững chắc nhốt ả vào bên trong. Toà tháp không ngừng cường đại, tỏa ra một lực hút mạnh mẽ thu yêu nữ vào bên trong. Trước khi bị giam vào trong yêu tháp, Tuệ Lâm búng tay một cái cốt lưu lại hai giọt nguyên thần hồng khí lại nhân gian, hy vọng chúng sẽ được nuôi dưỡng phát huy được linh lực của mình. Chờ ngày sau có cơ hội sẽ thu thập hai giọt huyết khí kia, làm tiền đề thoát khỏi phong ấn.
“Duệ Minh, mau thả ta ra. Nhất định sau này ngươi sẽ phải hối hận, ngày ta thoát ra được ta sẽ tìm ngươi báo thù.” - Tuệ Lâm miệng không ngừng la hét, bản thân đã dùng nhiều cách nhưng vẫn không thoát khỏi lực hút cường đại của Diệu Minh Bảo tháp. Cả người nhanh chóng bị thu vào bên trong tháp.
Nhếch mép cười khẩy, Duệ Minh nhàn nhạt đáp: “Chờ ngươi thoát ra được hãy nói.” - Bàn tay to lớn của chàng xoè ra, thu toà tháp trấn yêu về trên tay rồi biến nhỏ nó lại, cất vào vạt áo.
***
Trận chiến kết thúc Duệ Minh đích thân đứng ra lập lại trật tự, kỷ cương: Bổ nhiệm ma vương Thúc Lịch Hỏa lên làm ma tôn, cai quản ma tộc. Hằng năm có nghĩa vụ cống nạp phẩm vật cho Thiên tộc. Đồng thời, có nghĩa vụ quản tốt pháp bảo trấn yêu Bổ Thiên Thạch, tuyệt đối không cho ai tới gần vì trong đó chàng đã phong bế một giọt hồng khí mà Tuệ Lâm đã cố tình đánh rơi xuống trần gian.
Nhận thấy bản thân bị trọng thương nặng, tu vi hao tổn nghiêm trọng nên chàng quyết định thoái vị, lui về cung Vân Hoà ở ẩn nhường chức vị lại cho Thiên Quân tiền nhiệm. Bây giờ, mỗi khi nhắc đến Đế quân Duệ Minh người ta thường nghĩ đến một lão nhân gia nhàn hạ thích câu cá thưởng trà, ngắm hoa cỏ, đọc kinh văn, không màng thế sự.
Trên thực tế, chàng là người đưa ra các ưu sách cho thiên quân mỗi khi có biến, ngày ngày chàng phải đi khắp nơi trong tam giới tìm ra giọt huyết khí còn lưu lạc, nếu không e rằng sẽ gây hoạ về sau. Thi thoảng, chàng lại đến kiểm tra gia trì phong ấn không cho Tuệ Lâm có cơ hội trốn thoát. Chẳng biết giọt hồng khí kia lưu lạc đến đâu mà khí tức vô cùng mạnh mẽ, được nuôi dưỡng vô cùng tốt, chàng cảm nhận được Tuệ Lâm đang nhờ nó mà mạnh lên từng ngày. Kết giới chàng lập ra liên tục xuất hiện những vết nứt. Việc làm cấp thiết của chàng hiện tại là mau chóng tìm ra và tiêu huỷ vật cản kia.
***
Đồng thời điểm với chiến loạn, tại động hồ ly thuộc núi Thanh Khâu, đế cơ Diệp Thanh cơ thể nặng nề sắp đến ngày lâm bồn, ngồi đọc sách thưởng trà, bỗng thấy có luồng hồng quang xuất hiện rồi biến mất. Dường như nó đã chui vào trong bụng nàng thì phải? Còn chưa suy nghĩ được gì nhiều thì bất chợt từ bụng truyền đến một cơn đau dữ dội khiến Diệp Thanh phải hét lớn gọi người: “Người đâu? Mau vào đây cho ta… Bụng ta đau quá!”
Rất nhanh một tốp ba bốn người chạy vào. Trong số đó có Mạnh Hạo phu quân của nàng, nhìn dáng vẻ nhợt nhạt toát mồ hôi lạnh của nàng thì đau lòng nắm chặt tay nàng, ra lệnh: “Mau đi gọi y nữ chắc phu nhân ta sắp sinh rồi.”
Nữ y nhanh chóng được đưa đến, sau khi bắt mạch cho đế cơ, nàng ta nói: “Nữ vương sắp sinh rồi. Những người không phận sự mau ra ngoài, còn lại nhanh đi chuẩn bị vật dụng cần thiết…”
Danh Sách Chương: