Diệp Khanh lúc này chỉ biết lui ra nấp sau lưng Duệ Minh, cầu mong con người trước mặt có thể thay nàng xin xỏ mấy tên trước mặt đừng giao nàng cho người của ma tộc. Nếu bị bắt về đó chắc nàng sẽ bị tra tấn hành hình đến chết, nghĩ đến thôi cũng đủ thấy khiếp sợ. Nhìn nàng nghịch ngợm thế thôi chứ hù dọa một chút liền cụp đuôi hồ ly của mình xuống ngay.
Ngay lúc này trên trời bỗng xuất hiện một con chim xanh khổng lồ, lượn quanh một vòng trên không trung rồi đáp xuống ngay vị trí của mọi người đang đứng. Vừa xuống tới nơi, chim xanh hóa thành một thanh niên tuấn tú, khôi ngô tóc cột cao đuôi ngựa sau đầu.
Trước tiên hắn cung kính bái khiến vị tiên áo trắng: “Thanh Điểu Thanh Khâu tham kiến đế quân.” -
Sau hắn quay về phía vị tướng bên ma tộc, thái độ cung kính không kém: “Tham kiến Ma Quân.” - Chỉ tay về hướng Diệp Khanh, hắn giới thiệu làm rõ thân phận của nàng: “Đây là tiểu điện hạ Diệp Khanh của Thanh Khâu chúng ta. Mọi chuyện hôm nay chắc là hiểu lầm, tiểu điện hạ chỉ nhất thời ham chơi vô tình chạy đến đây không có ý mạo phạm thánh địa của ma tộc các ngài, xin ma quân có thể dơ cao đánh khẽ để ta có thể đưa tiểu điện hạ về Thanh Khâu, các trưởng bối ở đó sẽ trừng phạt điện hạ một cách thích đáng có được không?”
Nói đến Thanh Khâu không ai không biết cả Hồ tộc chỉ có duy nhất một tiểu công chúa rất tinh nghịch nhưng được tất thảy mọi người trong tộc cưng sủng. Dù nàng gây hoạ lớn đến đâu cao lắm cũng chỉ bị cấm túc, bắt chép kinh văn mà thôi. Nhưng trong khắp tứ hải bát hoang này, ai dám đắc tội với Đế cơ Thanh Khâu đây?
Nàng ta được xem như là chủ quản Địa giới, đến Thiên tộc còn phải cả nể nàng vài phần. Một ma tộc nhỏ nhoi vẫn chịu sự quản thúc kiềm kẹp của Thần giới sao có thể đuổi cùng giết tận tiểu điện hạ của họ được.
Ma quân Hoắc Diễm lúc này chỉ có thể chắp tay cung kính nói: “Thanh Điểu đại nhân quá lời rồi, là ta có mắt không thấy thái sơn không biết tiểu điện hạ ngự giá quang lâm mà tiếp đón, là lỗi của ma tộc chúng ta.”
Diệp Khanh ghét nhất là nghe mấy lời khách sáo như vậy, nàng trề môi tỏ ra không quan tâm, để mặc cho Thanh Điểu thương thuyết với mấy người kia. Được một lúc không biết họ nói gì với nhau mà đám người áo đen cùng con yêu thú kia kéo nhau đi hết. Bây giờ ở đây chỉ còn lại ba người, Thanh Điểu không phải người ngoài nên Diệp Khanh không cần để ý đến hắn, trực tiếp nhìn về phía vị tôn thần tôn kính kia, chắp tay hành lễ, nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của đế Quân, không biết tiểu Khanh Khanh ta có thể làm gì để báo đáp ngài?” - Nàng khảng khái vào thẳng vấn đề không muốn phải vương ân tình của ai.
Duệ Minh qua cuộc hội thoại vừa rồi của Thanh Điểu và Hoắc Diễm mới ngờ ngợ nhớ ra, thì ra đây là tiểu hồ ly năm đó trong lễ ra mắt của nàng với Tứ hải bát hoang chàng cũng có mặt. Ấn ký hoa yêu trên trán nàng chính là do chàng phong ấn, thảo nào chàng lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Mới mấy ngàn năm không mặt mà tiểu hồ ly đã lớn như thế này rồi. Giờ còn muốn báo ân với chàng nữa. Thật là nực cười!
Vị chủ quản thoái vị như chàng đây đã cứu giúp không biết bao nhiêu chúng sinh trong thiên hạ, nếu nói đến việc phải báo ân thì cả Tứ Hải này phải báo đáp chàng. Chàng đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh, tự thấy bản thân không thiếu thứ gì, hà tất phải cần một tiểu cô nương báo đáp.
Chàng khoác tay ra dấu, nói: “Không cần đâu. Không còn sớm nữa mau về nhà. Ta còn việc phải làm.” - Nói rồi chàng thong dong bước đi không thèm quan tâm đến tiểu cô nương sau mình nữa.
Diệp Khanh cố chấp chạy theo, luyên thuyên bên tai của chàng: “Đông hồ ly của ta trân châu dị bảo không gì là không có ngài chỉ cần nói ra thích thứ gì ta nhất định sẽ mang đến nơi của ngài hồi báo. Tiểu điện hạ ta đây thụ ân không thể không báo.”
Phì cười trước sự ngây ngô của Diệp Khanh, chàng quay người lại chất vấn: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Rõ ràng là biết mà còn cố tình hỏi khó nàng, cái quay lại bất ngờ của Duệ Minh vô tình đụng trúng tiểu hồ ly đi sát phía sau, khiến cơ thể hai người có chút đụng chạm bất chợt bốn mắt nhìn nhau có gì đó khó nói thành lời. Đập vào đôi mắt thâm trầm như mặt hồ chưa một lần dậy sóng của Duệ Minh chính là khuôn mặt thiếu nữ trong sáng, hồn nhiên, đôi mắt sáng như sao trời lấp lánh. Chiếc mũi nhỏ vừa vặn chia đôi khuôn trang một cách hoàn hảo, đôi môi anh đào chúm chím vô cùng đáng yêu. Nàng đúng thật là một tuyệt sắc đại mỹ nhân.
Giật mình nhận ra tâm tư chạy loạn, Duệ Minh tự hỏi: “Mình đang nghĩ gì thế này, cô ta chỉ là một tiểu bối mà thôi sao mình lại động tâm chứ? Duệ Minh ơi là Duệ Minh ngươi sống lâu đến phát rồ rồi sao?”
Diệp Khanh vẫn ngây ngô gãi gãi đầu, hoàn toàn không biết chút gì về tâm tư của Duệ Minh, nàng lí nhí đáp: “Ta chỉ muốn báo ân.”
Thanh Điểu thấy tình hình này vội lên tiếng khuyên ngăn, tiểu điện hạ ít tuổi không hiểu chuyện nhưng hắn thì khác, hắn hiểu rõ người trước mặt là ai. Người này ban ơn cho khắp chúng sinh tứ hải, nắm trong tay cả thiên địa chàng cần gì ai phải báo ân mình: “Tiểu điện hạ, người thôi đi. Người có biết vị tôn thần này là ai không?”
Diệp Khanh không suy nghĩ liền đáp: “Chẳng phải gọi là Đế Quân sao?”
“Phải rồi. Tiểu điện hạ của tôi ơi, đây là Đế quân chủ quản thiên địa nắm cả tam giới trong tay, thử hỏi ngài cần một tiểu hồ ly như người báo đáp sao?” - Thanh Điểu lắc đầu ngán ngẩm. Trong sử học nói rất nhiều vệ vị tôn thần có công khai hoang bờ cõi này, công đức của người không ai là không biết, chỉ có người ham chơi lười học hành như điện hạ nhà hắn mới u mê như vậy mà thôi. Thật là mất mặt mà.
Cứ tưởng bản thân cao cao tại thượng, ai ai cũng biết đến tên, lần này Duệ Minh tận mắt sở thị thật khiến chàng không khỏi bất ngờ. Cảm thấy tiểu hồ ly này vô cùng thú vị có ý muốn nán lại nhìn nàng lâu hơn một chút. Chứ còn như thường chàng đã dùng tiên pháp mà rời đi từ lâu.
Danh Sách Chương: