Hiện tại, đầu nàng vẫn gối trên đùi Duệ Minh, bàn tay tinh nghịch vẫn không ngừng sờ soạng khuôn mặt chàng. Duệ Minh dường như mất kiên nhẫn với hành động này, nắm lấy bàn tay loạn động của nàng đưa xuống môi hôn hôn vài cái lên đó.
Nàng dở giọng hờn dỗi nhưng lòng cảm thấy rất ngọt ngào: “Thiếp vì chàng làm nhiều như vậy, đến đuôi hồ ly còn dám huỷ đi, chàng không thể vì thiếp nói vài lời mát lòng được sao?”
“Nàng muốn ta nói gì?”
“Nói chàng yêu thiếp.” - Nói rồi Diệp Khanh cười tự giễu vì biết chàng sẽ không mở miệng nói những lời đó.
Bất ngờ, Duệ Minh lại lên tiếng: “Ta thương nàng, rất thương nàng. Ta nguyện vì nàng huỷ diệt thiên địa này kiến tạo một đất trời mới, hãy đợi ta.” - Đây là lời tỏ tình! Lời cam đoan!
Diệp Khanh từ hiểu từ không, không biết rõ Duệ Minh muốn làm gì nhưng chỉ cần chàng muốn nàng chờ nàng nhất định sẽ dành cả thanh xuân để đợi.
“Ta tin tưởng chàng nhất định làm được.”
Chỉ chờ có bấy nhiêu, trên tay Diệp Khanh xuất hiện một vật tròn tròn, cứng cứng, đưa lên mắt nhìn nàng nhận ra đó là tâm ngọc chỉ giới (Nhẫn được làm từ tim người) thoáng nét kinh ngạc trên mặt, nàng hỏi: “Sao chàng lại làm chuyện này?”
Cũng may chàng là thần tiên chứ không rút một mảnh tim ra làm nhẫn thế này e rằng chàng đã mất mạng từ lâu. Nam nhân này vậy mà lại học người phàm giới moi tim hẹn ước trăm năm, nàng không hình dung nổi đế quân khi moi tim mình ra hoá thành chỉ giới đã đau như thế nào, trong đầu nghĩ những gì. Dù sao nàng cũng rất cảm động.
Ngoan ngoãn để Duệ Minh đeo nhẫn vào ngón áp út, giấc mơ này thật sự quá dài quá đẹp nàng thật không muốn nó tan biến. Nắm chặt tay Duệ Minh, như muốn giữ chặt chàng bên người nàng nói, giọng nói nhỏ như mèo kêu: “Đừng rời xa thiếp.” - Chưa bao giờ nàng cảm thấy mình sợ phải tỉnh dậy khỏi giấc mộng như lúc này. Trong mộng nàng được nghe những lời thâm tình ngọt ngào từ người mình yêu. Tỉnh giấc rồi sự thật thật phũ phàng khi chàng luôn tìm cách đẩy nàng ra xa, nói gì là thiên mệnh không thể cãi, gánh nặng hoà bình tam giới còn trên vai không thể vì chuyện nhi nữ thường tình mà phá hỏng sự cân bằng của đất trời bấy lâu.
Chợt trên đôi tay đang đan vào nhau của hai người xuất hiện một cây nỏ thần, Duệ Minh nói: “Đây là Tuệ Linh thần nỏ từ nay nó sẽ là pháp khí của nàng bảo vệ nàng trước kẻ thù, nó sẽ thay ta bảo vệ nàng sau này.”
Giây trước là tỏ tình, nói nàng hãy đợi, giây sau thay nàng sắp xếp mọi sự tựa hồ sắp phải chia xa rốt cuộc người này muốn làm gì? Chàng ở thực tế đã rất khó hiểu, trong mộng lại còn khó hiểu hơn bội phần. Diệp Khanh thấp thoáng cảm giác không an lòng, muốn hỏi rõ nhưng người trước mặt đã biến mất không một lời từ giã.
“Duệ Minh! Duệ Minh!” - Nàng cố gắng gọi lớn tên chàng bàng hoàng tỉnh lại khỏi giấc mơ.
Nhận thấy xung quanh vắng lặng như tờ, không ai bên cạnh, nàng rất ngạc nhiên. Chuyện gì đã xảy ra? Nàng đủ tỉnh táo để nhận ra đây là phòng mình, chắc chắn Duệ Minh đã đưa nàng về nhà. Nhưng sao lại không có ai bên cạnh canh giữ nàng.
Ngày trước mỗi lần nàng gây họa mang người đầy thương tích trở về sẽ được lão nhân gia cùng mọi người trong nhà túc trực bên cạnh đến khi cơ thể khoẻ hẳn mới rời đi. Bây giờ, họ đâu hết rồi? Ngẫm lại giấc mơ vừa rồi trong lòng còn vương lại chút ấm áp ngọt ngào. Không đúng!
Nàng trước nay đều không đeo trang sức nhưng lần này trên tay lại có cảm giác đang đeo cái gì đó. Đưa tay lên nhìn nàng nhận ra đó là Tâm ngọc chỉ giới mà Duệ Minh đã dùng để tỏ tình nàng. Đánh ánh mắt sang bên cạnh, Tuệ Linh Thần nỏ cũng nằm ngay ngắn bên cạnh. Không phải mơ tất cả là sự thật!
Linh cảm có chuyện không lành xảy ra với Duệ Minh, chàng nói: “Sẽ vì nàng huỷ diệt thiên địa.” Lời này là ý gì đây? Động não đến đâu nàng cũng không nghĩ ra được. Chụp vội lấy thần nỏ cầm trên tay, nàng lao nhanh ra khỏi phòng tìm chàng hỏi rõ.
Chạy một khoảng sân dài, xung quanh vẫn tĩnh lại trống không, nàng tự hỏi: “Mọi người đi đâu hết rồi chứ? Sao không có ai?”
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Trên trời không ngừng vang lên những tiếng sấm chớp đùng đoàng, từng tia sét hung dữ xẹt qua như xé tan bầu trời. “Lại có thần tiên vượt lôi kiếp sao?” - Nàng mơ hồ đoán. Nhưng rất nhanh đã có câu trả lời, cùng với tiếng sấm chớp là bầu trời một màu đen kịt, sao băng rơi rớt không ngừng: “Có thần tiên ứng kiếp.”
Câu nhận định vừa được nói ra nàng cảm thấy chấn kinh, chẳng phải nói đế quân sắp ứng kiếp sao? “Lẽ nào là ngài ấy!” - Tự cho mình nhất định phải ở cạnh Duệ Minh lúc này nàng chạy càng nhanh hơn trong lòng len lỏi một nỗi sợ vô hình. Sợ bản thân không thể xuất hiện nhìn mặt Duệ Minh lần cuối.
“Á!”
Tự thân, nơi ngực trái truyền đến một cơn đau quặn thắt khiến nàng không chịu nổi phải ôm ngực trái một lúc. Điều này khiến nàng càng tin chắc Duệ Minh gặp chuyện, vì hai người tâm linh tương thông nên nàng đã linh ứng được chuyện ấy.
Danh Sách Chương: