• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa vào nhà, Diệp Chu Mãn còn chưa cởi giày người liền bị dồn sát vào tường, cô nhanh đưa tay chặn trước ngực người đang áp lại đây.

Lữ Nguyệt hơi khựng lại, rũ mắt nhìn xuống hai cánh tay trắng nõn đang đặt trên ngực mình, anh cười cười ngẩng đầu nhìn cô.

"Chú làm gì?"

"Tính sổ với em một chút việc."

Thấy người đàn ông còn bước đến thêm một bước cô mạnh tay chặn lại không cho sát đến, mày có chút nhíu lại: ''Không được tiến đến.''

''Tôi cứ thế em làm gì tôi được?'', Nói xong bước chân đi lên, anh dùng ngón tay nâng cằm cô.

''Hoa Sen Trắng này, em không được uống rượu với hút thuốc đâu. Em làm thế đóa hoa bị vấy bẩn lên rồi.''.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu

2. Tước Đăng Tiên

3. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng

4. Công Cuộc Theo Đuổi Của Lăng Tổng

=====================================

Diệp Chu Mãn nheo mắt nhìn, hai giây sau đó cô bị động thành chủ động lật ván bài thành công đẩy người đàn ông cao lớn vào tường. Cô chống một tay bên tường, ngẩng đầu nhìn lên, tiếp đó nhẹ nhàng cong đôi môi hồng vô cùng quyến rũ.

Khoảnh khắc mỹ lệ này Lữ Nguyệt đã bị thôi miên, cả hồn bị ma nữ họ Diệp này kéo đi.

''Nếu chú nói thế thì từ nay con sẽ bỏ.'', Diệp Chu Mãn nói xong buông tay xuống, lùi lại giữ một khoảng cách an toàn nhất định.

Đương nhiên nghe thế anh vui chết được: ''Chu Chu bảo bối, vừa rồi em quyến rũ tôi.''

Diệp Chu Mãn đặt giày lên kệ, nhìn qua, bình tĩnh nói: ''Con không có.'', Cô đứng thẳng người lên nói tiếp: ''Không được gọi con những cái tên sến sủa mà chú đã đặt.''

''Vậy thì tiểu Chu Chu, hay vợ nhỏ bé bỏng?''

Nghe xong cô không khỏi trừng mắt qua, nhưng gương mặt thành thật lại bị ghẹo cho ửng hồng: ''Không cho gọi!''

Thấy gương mặt trắng nõn hồng lên một tầng mỏng mảnh, Lữ Nguyệt không khỏi sửng sốt, bước chân nhanh chóng di chuyển đến: ''Sen Trắng, em tuyệt đối đừng quyến rũ tôi, thật sự tôi không nhịn được sẽ phạm tội với em mất.''

Diệp Chu Mãn nghe câu nói không đầu không đuôi này bất giác làm cho giật mình, theo bản năng lùi bước.

"Sao nào? Rõ ràng em thích tôi nhưng cứ chối bỏ là sao?", Lữ Nguyệt nhướng mày.

"Ai nó?"

"Không ai nói, mà trái tim em nói với tôi."

Cô trợn mắt có chút khiếp sợ, tim đập không ngừng, đôi chân lại hơi run, như sắp nhũn ra.

Thấy cô không nói gì, Lữ Nguyệt cười khẽ: "Quả nhiên em còn thích tôi."

Đôi môi cô mấp máy cả nửa ngày lại không nói ra được câu nào, Diệp Chu Mãn vội quay người bước chân rất nhanh như trốn tránh gì đó, cô không biết phản ứng mình như thế càng giấu đầu lòi đuôi.

Lữ Nguyệt không nhịn được, nhìn bóng lưng chạy trốn kia bật cười một tiếng, trong lòng lại vui sướng không thôi.

Diệp Chu Mãn chạy vào phòng, tay vỗ vỗ ngực thở nhẹ ra một hơi, cô liếm môi, ngay sau đó mở tủ quần áo để chọn một bộ váy mai đến nhà họ Lữ. Do cô che giấu cái hình xăm nên không thể mặc váy cúp ngực, thấy vậy cô lựa chiếc váy trắng tay dài phồng, cổ áo chữ V, cô nhìn thấy rất ổn mới đóng tủ lại.

''Sen Trắng, mai tôi không đến nhà chính trễ một chút, em lái xe qua đó được không? Nếu không thì tôi kêu trở lý đưa em đi?''

Cô lắc đầu: ''Chú có việc đi đi, con có xe, có thể tự đi được.''

Lữ Nguyệt gật đầu: ''Vậy tôi đi tắm, em nghỉ ngơi đi.''

Thấy bóng lưng đã vào phòng tắm rồi, Diệp Chu Mãn nhìn hộp thuốc trong tủ một lúc, sau đó không chần chừ liền đóng lại, cô phải thử một lần nữa mới chắc chắn được.

Quả nhiên cô không mơ thấy gì hết, Diệp Chu Mãn thấy lòng cồn cào không thôi, cô nhìn qua người nằm bên cạnh thấy vẫn còn ngủ. Ngón tay duỗi ra tiến đến bỗng người nọ mở mắt, ngón tay trong tích tắc chỉ lên trần nhà: ''Chú, có thằn lằn.''

Lữ Nguyệt không nhìn chỉ ừm khẽ một tiếng, tay choàng qua ôm lấy người cô, giọng khàn khàn: ''Hôm nay không đi làm sao em thức sớm thế, ngủ thêm một lát nữa đi.''

''Chú không đến công ty sao?''

''Không đến, hôm nay nghỉ.''

Cô à một tiếng, sau đó nhắm mặt lại. Chân trong chăn co lại, suýt chút bị bắt quả tang.

''Vừa rồi em làm gì?''

Mắt chợt mở bừng ra, không do dự dứt khoát nói: ''Chỉ thằn lằn cho chú nhìn.''

Lữ Nguyệt nghe câu nói trẻ con này chỉ biết cười khàn một tiếng không truy cứu làm gì: ''Ừm, nhưng tôi đâu phải chưa từng thấy nó bao giờ. Nhưng có một con tôi chưa thấy qua.''

''Hả? Chú sống từng tuổi này cũng có thứ mình chưa thấy qua sao?'', Diệp Chu Mãn cảm thấy hơi hứng thú.

''Ừ.''

Cô tò mò hỏi thử: ''Chú nói xem, coi con có từng gặp chưa, nếu có thì con sẽ miêu tả cho chú biết.''

Lữ Nguyệt vươn lưỡi liếm môi mình, sau đó rũ mắt nhìn cô, khẽ nói: ''Con bướm.'', Ngừng hai giây: ''...Của em.''

Con bướm của em.

!!!

Cô giật nảy mình, ngồi bật dậy, ánh mắt mở to khó tin nhìn người đàn ông, cô không nhịn được mà mắng một câu: ''Chú biến thái vừa thôi!''

Lữ Nguyệt cũng ngồi dậy theo cô, gương mặt vẫn vô cùng tỉnh bơ: ''Nói ra thì có chút biến thái, nhưng tôi chỉ nói sự thật thôi. Tôi chưa từng thấy qua nó... Nhưng cũng mong một ngày em cho tôi chiêm ngưỡng thử, vả lại em vừa nói sẽ miêu tả cho tôi biết mà?"

Cô bịt hai tai lại, liền nhảy xuống giường, ngón tay run rẩy chỉ thẳng mặt người ngồi trên trường: ''Chú tưởng bở! Ở đây mà ảo tưởng đi!''

''Rầm!'' Cửa phòng tắm đóng rất mạnh, âm thanh truyền đến tai anh rõ ràng, Lữ Nguyệt tiếp tục ngả người nắm xuống giường, tay dang ra ôm khoảng trống bên cạnh, đôi môi nhếch lên.

- -----

Đợi đến cô vợ nhỏ ra khỏi nhà, lúc này Lữ Nguyệt mới lái xe đến khách sạn.

''Em rể!'', Diệp Phàm Nhân chạy đến.

Lữ Nguyệt gật đầu coi như chào hỏi: ''Vào trong rồi nói.''

Vào phòng rồi, Diệp Phàm Nhân cầm lop top lại có chút do dự: ''Em rể nên chuẩn bị tâm lý trước, phải giữ bình tĩnh.''

Lữ Nguyệt nhíu mày, tay chân có chút run, anh không chờ đợi được: ''Được.''

Khi cắm USB vào rồi, ảnh màn hình liền xuất hiện.

Trong căn phòng tối tăm, ánh sáng trong phòng vô cùng mờ ảo, rèm cửa sổ màu trắng bị gió thổi vào không ngừng tung bay, trên bệ cửa sổ lại có bóng dáng thiếu nữ mặc đầm trắng xõa tóc ngồi trên đó, tà váy dài lay động khiến cho khung cảnh càng quỷ dị hơn, ngay phút 18 giây cô gái liền ngã xuống.

Diệp Phàm Nhân thấy người này kích động vội vàng giữ vai lại: ''Bình tĩnh lại, em ấy không chết, rất may chỉ bị thương và ngất xỉu thôi.'', Lúc ấy hắn cũng ngờ Diệp Chu Mãn tự tử, đợi người tỉnh lại thì hỏi ra em ấy lại bảo vô tình lấy đồ nên trượt chân, hắn nghe vậy cũng tin, cho đến khi xem camera của ba hắn thì hắn mới biết em ấy thật sự muốn tự sát.

Nhiều phân cảnh hiện ra, thấy được cô gái tinh thần có chút không ổn. Nửa đêm không ngủ ngồi co chân ở cửa sổ, cho đến một lần nữa cô gái lại tiếp tục có dấu hiệu bất thường, lại tìm cách tự tử.

Lữ Nguyệt nhìn cô gái mình yêu treo cô phía trên cả hô hấp anh đình trệ, cho đến khi người giúp việc chạy vào anh mới thở ra được. Anh cố nắm chặt tay xem từ đầu cho đến cuối những tháng ngày mà cô phải trải qua, trong căn phòng lạnh lẽo không có ánh sáng này.

Lữ gia.

''Sen Trắng Lữ Nguyệt không đến cùng con sao?''

Diệp Chu Mãn gật đầu với ông Lữ, rồi giải thích: ''Chú ấy nói sẽ đến trễ một chút.''

Ông Lữ liền trề môi: ''Ngày ba đẻ nó mà nó vẫn tự do vô phế, thằng con này chắc đầu thai lộn trứng rồi.''

Cả nhà nghe không khỏi bật cười. Diệp Chu Mãn thấy ông vô cùng dễ thương, miệng chửi vậy chứ rất quan tâm lẫn nhau.

''Mấy đứa chuẩn bị xong chưa, một lát nữa khách sẽ đến.''

''Rồi thưa ba.''

Sinh nhật ông không làm lớn, chỉ làm một bàn dài bên ngoài trời mời khách có ba nhà mà ông thân thích đến dự.

''Ông Lữ.''

Nhà họ Tưởng đến trước, có vợ và cả con trai là Tưởng Tần Hải.

''Bác trai sinh nhật vui vẻ.''

Ông Lữ cười hết lớn: ''Mau, mau vào trong thôi!''

Một lát sau nhà họ Viễn và nhà Đặng gia cũng đến, mọi người đã đến đầy đủ đang ngồi trò chuyện ở sảnh lớn. Diệp Chu Mãn nhanh chóng trốn lên trên, cầm điện thoại gửi tin nhắc cho Lữ Nguyệt.

Bên dưới Viễn Xuân Kỳ nhìn xung quanh vẫn chưa thấy người đàn ông kia xuất hiện: ''Bác trai anh Nguyệt chưa đến sao?''

''Thôi con đừng nhắc đến nó làm gì, sinh nhật ba nó lần nào cũng thế.''

Hôm nay cô đặc biệt đến đây để nhìn cô bạn gái mà anh đã nhắc, muốn xem xem người phụ nữ đó như thế nào mà anh lại ba lần bảy lượt từ chối cô.

''Thôi đừng nói chuyện nữa, lên trên đi món ăn đã chuẩn.'', Căn biệt thư họ Lữ có xây riêng một cái sân thượng ngoài trời, trên đó vô cùng mát mẻ, lại hợp với phong cảnh hữu tình.

Mọi người cũng đứng lên, chợt thấy bóng dáng người đàn ông vội vã đi vào đây.

''Chú tư.'', Lan Nhiễm hô khẽ.

Lữ Nguyệt đảo mắt không thấy bóng dáng mà anh muốn tìm.

''Sen Trắng đâu?''

''Dạ, vừa rồi con thấy thím ấy lên lầu rồi.''

Anh nghe xong liền chạy lên đến ông Lữ chẳng kịp gọi, khách đứng sờ sờ ngay đây mà nó không coi ra gì, ông Lữ cười gượng: ''Chê cười rồi.''

Mọi người lắc đầu. Đặng Văn nhìn qua Viễn Bạch và Tưởng Tần Hải, hai người họ nhún vai không biết.

Đám người vừa nói vừa đi lên, cho đến khi lên hành lang, loáng thoáng nghe tiếng nói có chút lớn, như đang tranh luận vấn đề gì đó, tất cả bước chân đều dừng lại không còn âm thanh nào ngoài âm thanh của hai bóng dáng đằng kia.

''Chú buông ra!''

Lữ Nguyệt không buông càng siết chặt cô trong lòng mình, giọng anh sắp nghẹn rồi: ''Tôi không muốn chờ nữa.''

Diệp Chu Mãn còn chưa định hình thì đã bị cưỡng hôn, cô khiếp sợ đẩy mạnh Lữ Nguyệt ra ''chát'', cô gằn giọng: ''Lữ Nguyệt chú lại phát bệnh cái gì?!''

Anh bị đánh đến nghiêng mặt qua một bên, nhưng không hề tức giận, tay run rẩy muốn chạm vào mặt cô, đến hốc mắt đỏ bừng, giọng nói run nhẹ: ''Sen Trắng tôi sai rồi, em tha lỗi tôi được không?''

Thấy ánh mắt nhuộm đỏ cô cũng giật mình.

Lữ Nguyệt vịn chặt lấy hai bả vai nhỏ của cô thấp giọng: ''Tôi đáng chết ngàn lần. Thật sự tôi rất thích em thích em trước khi em thích tôi, nhưng tôi lại ngại tuổi tác của mình, tôi tự ti không dám, tôi sợ em chỉ là nhất thời thích tôi, nhưng mà tôi có thể đợi, tại sao em vô tâm bỏ đi không nói một câu. Thời gian ba năm tôi tìm tung tích em nhưng lại không tra được gì, Sen Trắng ba năm qua ngày nào tôi cũng nhớ đến em, rất nhớ, cực kỳ nhớ.''

Diệp Chu Mãn đứng chôn chân tại chỗ, lòng cô cảm xúc dâng trào rất nhiều, vui vẻ, kinh ngạc, cũng rất bất ngờ.

Anh ôm mặt cô đem trán mình kê lên trán cô, thủ thỉ tiếp: "Tôi không chờ được lâu, Diệp Chu Mãn tin tưởng tôi lần nữa được không?"

Trong lúc đầu cô mê mang thì anh dán sát mặt đến định hôn lần nữa nhưng bất ngờ bị đẩy ra.

"Chú đứng ngay ngắn lại!", Diệp Chu Mãn nghiêm khắc chỉ tay xuống.

Lữ Nguyệt sợ cô giận, giơ hai tay lên, lùi lại một bước chân: "Tôi nghe em."

Thấy người nọ nghe lời cô có chút dễ chịu trong người, sau đó ngẩng mặt hỏi:"Chú đi đâu đột nhiên trở lại liền làm thế này, đầu óc có tỉnh táo không đó?"

"Tôi chứng mình rõ ràng như thế em vẫn không tin tôi?"

Diệp Chu Mãn lắc đầu, cô trầm ngâm vài giây: "Không phải, bất ngờ chưa tiếp thu được."

Anh thở ra: "Không sao.", Thấy cổ áo rũ xuống làm lộ khe ngực ra, tay vươn đến kéo nó lên.

Thấy được cô cũng giật mình: "Lữ Nguyệt!"

Lữ Nguyệt nhanh chóng buông tay ra: "Tôi chỉ chỉnh áo giúp em."

"Chú biến thái, từ sáng đến giờ chú cứ..."

"Tôi cứ như nào?"

Diệp Chu Mãn trợn mắt, gằn lên từng chữ: "Là biến thái! Đừng quên lúc sáng trên giường chú đã dùng từ ngữ gì quấy rối con! Rõ ràng chú biến thái lại tỏ ra là một lão già vô tội!"

Anh a một cái bật cười: "Em dám gọi tôi là lão già? Em quên mất em là vợ ai rồi sao? Tôi biến thái với vợ mình thì có gì sai trái? Pháp luật cũng bảo vệ tôi, như thế em có làm được gì?"

Cô bặm chặt môi, đấm một cái vào ngực anh: "Ghét chú! Không thích chú chút nào!"

Lữ Nguyệt cầm tay cô dồn người sát vào tường, tình tứ vén tóc ra sau tai cô, anh còn vân vê vành tai mềm nhỏ nhắn này: "Ghét sao? Không thích sao? Vậy thì làm gì khi tôi yêu em muốn chết đi được."

Giật mình vì hành động và cả lời nói này nữa, anh đã nói hết tiếng lòng của mình đối với cô, nhưng cô lại thấy người khó chịu.

"Chú yêu thì mặc kệ chú, không liên quan đến con."

"Tại sao không liên quan, trong khi đó em là người tôi yêu, cũng là người cả đời sống với tôi.", Lữ Nguyệt nói vừa tiến mặt đến, rất muốn chạm đến đôi môi phía trước mình.

Tiếng nói hai người cũng rất to, đến đám người đứng đó không nhúc nhích, từ đầu đến cuối đều nghe không sót một chữ, đến cảnh tượng cơm chó cũng bị rải cho ăn.

Nghe tiếng ho, hai người dừng động tác lập tức nghiêng đầu nhìn qua.

"..."

Sao lại đông người như vậy.

Diệp Chu Mãn khiếp sợ theo bản năng vội trốn phía sau Lữ Nguyệt. Anh cũng sửng sốt một lát, rời mắt, xoay người lại vội nắm tay kéo cô đi hướng khác.

Đám người Đặng Văn kinh sợ, tưởng nhìn lầm, vừa rồi rõ ràng còn hôn nhau? Đệch tình cảm ba con trong sáng đây sao!

Ông Lữ cười ha hả: "Đừng để ý bọn trẻ lâu lâu giận nhau dỗ dành là việc thường tình."

Bị kéo vào phòng rồi Diệp Chu Mãn mới hoàn hồn mà trừng mắt người bên cạnh: "Tại chú!"

"Xin lỗi, tôi không nghĩ là sẽ bị nhìn thấy."

Cô thở dài xoa xoa trán mình: "Lữ Nguyệt con có chút mệt, có chuyện gì về nhà nói sau, hôm nay là sinh nhật ba đừng làm mất vui."

Lữ Nguyệt gật đầu sau đó dắt cô đi lên sân thượng.

Mọi người trên đây cũng đã đầy đủ, ông Lữ thấy hai bóng dáng kia liền cười tươi rói: "Sen Trắng lại đây."

Mọi người nhìn qua, là cô gái bên nãy, cũng rất tò mò có quan hệ gì với con trai thứ tư của ông Lữ.

"Nhân dịp hôm nay tôi cũng giới thiệu với mọi người đây là Diệp Chu Mãn con dâu tôi cũng là vợ của Lữ Nguyệt."

!!!

Đám người Đặng Văn mắt chữ a mồm chữ o, đầu nổ tung, mẹ nó kích thích như vậy sao!

Diệp Chu Mãn hơi ngượng nghịu những vẫn cố cười chào hỏi mọi người.

"Vậy thì chúc mừng nha, không ngờ có cô con dâu xinh đẹp mềm mại như vậy ông Lữ cũng giấu quá kỹ rồi. Lúc nào mới có thiệp mời cho chúng tôi."

Người lớn mỗi nhà đều lên tiếng chúc phúc.

"Ây da, cái này để bọn trẻ nó tính, chứ tôi cũng già rồi không nên can thiệp sâu vào chuyện gia đình chúng nó.", Ông Lữ cười cười.

Viễn Xuân Kỳ cũng kinh ngạc, cô không ngờ hôm nay đến đây lại biết được tin động trời này. Vừa rồi thấy cảnh ở hành lang cô còn cho hai người dây dưa với nhau, tình cảm có vẻ vượt mức chú cháu và loạn luân lúc nãy chưa dám tin lời nói kia vào tai, nhưng màn giới thiệu này quả nhiên là sự thật rồi.

Như thế mà đã kết hôn!

Ngồi xuống ghế thấy ánh mắt dò xét người cô, Diệp Chu Mãn không khỏi run tay, cô hơi bực mình đá chân người bên cạnh còn giận dỗi mà giẫm lên.

Lữ Nguyệt không rút chân về, để cô tùy ý trút giận, anh đưa tay ra sau đặt dưới thắt lưng cô xoa xoa, coi như là trấn an.

Viễn Bách nhướng mày tứ phía, không ngờ nha lão tứ ghê gớm thật làm việc cũng nhanh, chưa gì giấu giếm mà lập gia đình trước bọn họ.

Đặng Văn với Tưởng Tần Hải như bị ngốc ra, rùng mình một cái vì gió lạnh.

Lữ Nguyệt đưa mắt nhìn người bên cạnh mình, vừa rồi mới hôn được đôi môi mềm mại này, tuy là chưa cảm nhận được gì vì đã bị đẩy ra, nhưng tiếp xúc được như vậy anh cũng chấn động không ít. Anh cũng thừa nhận vừa nãy mình quá xúc động nên không chờ đợi được, thật sự nhìn đoạn thời gian ấy cô đã trải qua những gì anh không biết được, lại không ở bên cạnh cho cô một cái ôm ấm áp, nhìn cô thế này trái tim của anh như bị ai đó khoét sâu vào, moi nó ra cho bằng được.

Tiệc sinh nhật thì rất là vui vẻ, Lan Nhiễm liếc mắt rồi lại nháy mắt làm cho Diệp Chu Mãn ngượng ngùng ho nhẹ một cái.

"Lạnh sao?"

Cô chưa trả lời thì Lữ Nguyệt đã cởi áo vest khoác lên người cô.

Diệp Chu Mãn thấy ai cũng nhìn cô chỉ cúi thấp đầu im lặng không nói gì, cụp mắt nhìn bàn tay to lớn đang xoa nắn bàn tay cô dưới này, cô âm thầm liếc mắt nhìn qua, thấp giọng: "Chú, được rồi buông ra đi."

Đối chuyện này Lữ Nguyệt nào nghe càng nắm tay cô chặt hơn, anh không để ý ánh mắt người ngoài như thế nào, chỉ sợ cô gái nhà mình sẽ cảm lạnh, vừa xoa tay cô rất ân cần nói: "Đừng để bị cảm lạnh tôi sẽ lo lắng."

Quả nhiên lão tứ đã có ý sẵn, hôm nay ai cũng bị một màn này làm cho khiếp sợ, Đặng Văn có chút nuốt không trôi, con bé nhà tôi là con bé nhà tôi. Moá nó mở miệng ra như vậy không ai không hiểu lầm là có con chứ, nhưng cũng hay cho cái lão Phật gia này, giờ mới biết câu Hoa Sen Trắng đó là từ đâu rồi, quả nhiên cái đầu đó đã nghĩ trước hết, lại giấu người ta kỹ đến như vậy.

Thăm sâu nha, cô bé đó tuổi bao nhiêu chứ, ấy mà lão Phật gia lại không tha, nói không quen là không quen, còn nói quen một cái hốt thẳng một đoá hoa trắng tinh làm vợ mình.

Không thể coi thường được.

Bọn họ đánh giá thấp lão tứ này rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK