Diệp Phàm Nhân bước vào trong không khỏi oa lên một tiếng: "Em họ anh cứ nghĩ rằng em sống bên đây sẽ cực khổ, nhưng giờ nhìn nơi này thì toàn bộ suy nghĩ của anh đã lầm."
Diệp Chu Mãn vứt giày đi chân trần không thèm ngó ngàng đến người tồn tại trong căn nhà này.
Lữ Nguyệt đi ở sau, vội khom người nhặt dép cô để ngay ngắn bên đôi giày mình, liền nhanh chóng cầm lấy đôi dép lông của cô mới đứng lên.
"Anh có muốn gì thì cứ hỏi chủ nhà đi.", Cô dứt lời, một mạch đi lên lầu.
Lữ Nguyệt muốn theo chân vợ mình nhưng bị người phía sau kéo lại.
"Em rể phòng anh ở đâu?"
Nhìn thằng nhóc này hơn vợ anh không nhiêu tuổi, mở miệng gọi một tiếng em rể, nhưng phải làm sao, ai bảo anh là kẻ già.
"Đi lên rẽ phải, có ba phòng trống cứ tùy ý theo sở thích."
Diệp Phàm Nhân tung lệnh vội vàng kéo vali lên lầu.
Anh thở dài đi lên phòng tìm cô.
"Bôi thuốc à?"
Diệp Chu Mãn không ngước lên chỉ gật đầu, tự tháo băng gạt ra, bôi thuốc vào lòng bàn chân mình.
"Để tôi bôi giúp em."
Cô lắc đầu: "Không cần đã xong rồi."
Diệp Chu Mãn cất thuốc đi rồi nói: "Chú không đến công ty định ở nhà đến khi nào?"
"Chân em khỏi hẳn tôi mới yên tâm nghĩ đến cái khác."
Lữ Nguyệt nhìn cô gái một hồi lâu, rồi nói: "Tiểu Chu Chu tôi mong đến một thời gian gần nào đó nói những chuyện em đã giấu tôi, thật sự đừng để tôi phải tự mình điều tra ra, tôi thích em thành thật khai báo hơn."
Ngón tay cô co lại, đôi mắt ươn ướt ngước lên, một lát sau chớp nhẹ một cái cũng rời nhanh đi, rất nhanh đã tìm chủ đề mới để nói: "Mong chú chiếu cố anh họ con một chút."
"Người thân của em tôi sẽ đối xử tốt."
Diệp Chu Mãn gật đầu bỏ chân xuống sàn nhà, cầm điện thoại đứng lên, ra ban công.
"Ôi em gái Chu Mãn em đã nghỉ mấy ngày rồi, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cô nghe tiếng ồn ào bên kia ngoáy ngoáy tai, rồi thản nhiên đáp lại: "Vô tình chân đạp phải đinh nên không đi lại được."
Phạm Gia Hòa hốt hoảng: "Nghiêm trọng như vậy? Bây giờ sao rồi, có cần anh và chị Oanh Oanh đến thăm em không?"
Rất nhanh cô từ chối: "Không cần đâu, phiền anh chị lắm, chân cũng không quá nghiêm trọng bác sĩ nói vài bữa nữa là có thể đi lại bình thường."
"Vậy thì cũng mừng, mới vắng mấy ngày nhớ em muốn chết được."
Diệp Chu Mãn nghe tiếng than thở của người đàn ông bên đầu dây điện thoại, cô thấy buồn cười: "Anh nói chuyện thật buồn nôn, bạn gái sau này của anh chắc nghe xong lập tức vá cái miệng của anh lại."
Phạm Gia Hòa cười nghiêng ngả, nói thêm vài câu cũng tắt máy.
Trong lúc cô xoay người lại đã thấy dáng người thẳng tắp đang lười nhác dựa người vào cửa kính, trên tay còn cầm đôi dép lông màu hồng nhạt, ánh mắt him híp nhìn cô.
"Nói chuyện với ai mà lại cười vui vẻ như vậy?"
Cô có chút kinh ngạc không biết người nọ đứng đây từ khi nào, cô nhanh đáp: "Một anh đồng nghiệp."
Lại là nam? Cô không bao giờ nói chuyện với anh một cách vui vẻ thật lòng như vậy, càng nghĩ lòng anh có chút buồn bã lại còn tủi thân nữa, nhưng một người già như anh lại dám nói câu đó cho cô nghe được.
Không ngờ nhiều vệ tinh lại quay quanh vợ nhỏ anh như vậy, lúc sáng vài câu nói đùa của cô gái nhỏ này suýt chút anh tin là thật, nhưng vẫn may nó chỉ là giả, cô cố ý nói ra để chọc tức anh.
Lữ Nguyệt bước đến khom lưng đặt đôi dép xuống.
"Xỏ dép vào."
Cô nhìn xuống rồi ngẩng đầu lên, phun ra hai chữ: "Không mang."
"Em không mang thì tôi bế em."
Lời vừa dứt Diệp Chu Mãn nhăn mặt không được vui nhưng vẫn đem chân xỏ vào trong dép.
Thấy cô hậm hực liếc mắt anh, Lữ Nguyệt cong môi vươn tay xoa đầu cô: "Vào trong thôi."
Diệp Chu Mãn không né tránh bàn tay đặt trên đầu mình, thay vào đó cô lạnh lùng xoay người đi vào trong.
Nhìn bóng dáng đó, Lữ Nguyệt thu bàn tay trên không trung của mình lại, có chút bất đắc dĩ liếm môi một cái, cũng nhanh bước chân lẻo đẻo đi sau lưng cô.
"Em gái Mãn Mãn nhà có gì ăn không anh sắp đói chết rồi.", Diệp Phàm Nhân xoa bụng đi xuống, miệng rên la.
"Anh lảm nhảm em không nương tay đá anh ra khỏi cái nhà này cho anh biết thế nào là người vô gia cư."
Diệp Chu Mãn liếc mắt một cái, sau hất cằm vào trong: "Đồ ăn vừa làm xong anh đói vào ăn trước đi."
Diệp Phàm Nhân thật sự muốn quỳ lạy cô: "Em gái Mãn Mãn yêu dấu, thật sự trên đời này chỉ có em là tốt với anh, anh thề kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp em."
Nhà xuất hiện thêm một người Lữ Nguyệt có chút không vui, vả lại người này ngoài rảnh rỗi ra hầu như đều tìm vợ anh, mỗi lần muốn dính cô một lát thì lại bị tên này kéo đi.
"Chu Chu bảo bối."
Diệp Chu Mãn ngay lập tức sặc nước, cô lau miệng, đặt cái ly lên bàn, nhìn qua: "Chú lại phát bệnh cái gì nữa?"
Lữ Nguyệt không trách cô nói anh như vậy, vội nhỏ giọng: "Không mấy cho cái tên anh họ em đi khách sạn ở đi, mọi chi phí tôi sẽ lo liệu."
Cô nhún vai: "Chú vào thương lượng đi, với lại đuổi không đi thì phải làm sao? Dù gì cũng là anh họ con."
Diệp Phàm Nhân cũng nghe thấy, miệng nhai nhai, nói: "Em rể có lòng lo liệu tại sao anh lại không nhận chứ. Ở khách sạn cũng tốt mà, chi phí anh cũng chẳng phải lo, thôi cứ vậy đi mọi chuyện anh nhờ cậy vào em rể hết."
Diệp Chu Mãn nhíu mày: "Chừng nào anh mới về lại Anh?''
"Không về nữa."
???
"Tại sao?"
"Không thích, sống bên đây cũng tốt, vả lại em rể cũng rất giàu có.", Diệp Phàm Nhân nói rồi quay sang nhìn Lữ Nguyệt nở nụ cười vô tri
Diệp Chu Mãn cảm thấy bất thường, người anh họ này trước giờ chưa có ý phản nghịch với gia đình, sao lần này đột nhiên không nói tiếng nào đã qua đây, lại còn không muốn về lại bên đó.
"Diệp Phàm Nhân."
Nghe gọi cả họ lẫn tên, Diệp Phàm Nhân hô lên: "Làm, làm cái gì?"
Cô ngước mắt, cười như không cười hỏi: "Rốt cuộc cãi nhau cái gì mà lại qua tận bên đây?"
Nhất thời Diệp Phàm Nhân không nói nên cô đã nắm chắc được một vài điều: "Thành thật khai báo bên Anh đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Chu Mãn nghiêng đầu sang, hắng giọng: "Lữ Nguyệt chú lên lầu một lát đi."
Thấy cô không muốn cho anh nghe, nên Lữ Nguyệt cũng chẳng mở lời, quay người đi lên.
"Ngồi xuống nói chuyện."
Vừa rồi gương mặt Diệp Phàm Nhân còn vui vẻ giờ thoáng một cái buồn bã, hắn bước đến không nói không rằng mà quỳ gối xuống trước mặt Diệp Chu Mãn, giọng run rẩy: "Mãn Mãn anh xin lỗi em."
Nói xong Diệp Phàm Nhân bật khóc: "Tại ba anh nên ba em mới lưu lạc ở nơi xa xôi, tại ba anh mà ông nội mới mất mạng, cũng tại ba anh đã làm hại đến em. Anh xin lỗi."
Miệng cô nhạt đi, tay có chút run, lời nói cô cũng hết sức kìm nén: "Anh biết mọi chuyện rồi sao?"
"Em... Em cũng biết chuyện này à?"
Diệp Chu Mãn cười nhạt: "Biết cũng có thể làm được gì, khi trong tay không có bằng chứng, không có một cái gì hết thì làm gì được đây?"
"Thật sự xin lỗi em."
"Anh không có lỗi, người có lỗi là ba anh.", Nhớ lại câu cuối vừa rồi cô xoay đầu qua: "Anh biết được chuyện gì về em?"
Diệp Phàm Nhân ngước mắt, rồi lắc đầu không nói, nhưng tay run rẩy, giọng đứt quãng nói: "Xin lỗi... Anh có lỗi... Không bảo vệ được em."
"Đứng lên đi. Còn nguyên nhân anh đã biết rồi, vậy anh định làm gì?"
Thật sự hắn không biết, người đó cũng là ba con ruột của hắn: "Anh không biết phải làm sao."
Diệp Chu Mãn trầm ngâm một lúc cũng nói thế: "Em cũng vậy.", Cô không biết bắt đầu từ đâu, trong khí đó ông ta đang nắm giữ bí mật của cô, nhớ đến cô tức điên, ấy thế sống trong nhà cử tưởng an toàn ai ngờ ông ta bỉ ổi đặt camera giám sát trong phòng cô, cũng rất may trước giờ không để lộ hình ảnh nhạy cảm gì.
"Chuyện của em..."
Diệp Chu Mãn không cảm xúc nói: "Ừ như anh thấy."
"Tình trạng em hiện giờ ổn chứ?"
Cô lắc đầu rồi lại gật đầu: "Lúc ổn, lúc không."
"Vậy em rể có biết không?"
Cô trầm mặc, ngón tay vân vê sô pha: ''Chắc hẳn chưa biết, nhưng nghi ngờ thì có."
Lữ Nguyệt đứng góc khuất nghe hai giọng nói từ dưới vọng lên đây, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, anh mím chặt môi liền xoay bước chân đi.
Diệp Chu Mãn thấy người này cứ quỳ dưới chân cô mãi, cô nhíu mày: ''Định quỳ đến khi nào? Hay muốn rửa chân cho em?''
Nghe xong Diệp Phàm Nhân vội đựng lên, quỳ lâu có chút tê chân nên không khỏi nhăn mặt.
"Được rồi nói chuyện này sau đi, anh lên thu dọn đồ đạc.", Diệp Phàm Nhân xoay người vươn tay lau nước mắt trên mặt mình thì đằng sau có người gọi lại.
"Còn chuyện gì?'
Diệp Chu Mãn cầm thẻ ngân hàng trên tay, hất cằm: "Cầm lấy nó đi."
"Cái này... Làm sao được.", Hắn xua tay không nhận, trước giờ hắn không hèn hạ đến nỗi phải xài tiền của phụ nữ.
"Em nói anh biết, chồng em lo liệu chi phí khách sạn còn cái khác thì sẽ không, cho nên anh vẫn không nhận đúng không?", Cô thu tay lại: "Được, ngày tháng sau này cho anh móc đồ ăn ở thùng rác mà sinh sống."
Diệp Phàm Nhân trợn mắt nhanh tay giữ người lại, có chút khó mở miệng: "Vậy cho anh vay đi, đến khi tìm được việc làm rồi anh sẽ trả lại em sau."
Cô gật đầu: "Được."
Khi Diệp Chu Mãn vào phòng thì không thấy bóng người nào bên trong, cô đảo mắt qua một vòng, bất chợt dừng lại người đàn ông đang đứng ngoài ban công. Ánh mặt trời rọi xuống, khắp người đàn ông đó được ánh nắng quay quanh, một khung cảnh nhìn vào ai cũng cho thấy nó ấm áp bình yên đến lạ thường.
Lữ Nguyệt rít một hơi thuốc cuối cùng vừa ném cái mẩu thuốc đi, thì sau lưng anh đã truyền đến tiếng dép, anh xoay người lại.
"Chú đứng đây làm gì?"
"Phơi nắng."
Cô nheo nheo mắt, chân nhấc lên hai bước dừng lại, nhìn gương mặt điềm đạm của đối phương, tò mò hỏi: "Chú có tâm sự gì sao?"
Lữ Nguyệt nhướng mày một cái, sau đó cả người không động, đến đôi mắt nhìn cô gái trước mặt mà không chớp.
Hai người đứng đối mặt nhìn nhau một lúc, Lữ Nguyệt là người lên tiếng: "Nếu như năm đó tôi đồng ý, vậy em có rời đi không?"
"Sẽ không.", Diệp Chu Mãn dịch bước chân qua một chút che cái nắng chói chang đó, thấy dáng người nọ đã giúp cô che nắng, lòng không khỏi rung động.
"Chú hỏi làm gì, đã là quá khứ rồi thì đừng nhắc đến, nhất là chuyện không vui. Hiện giờ chúng ta nên trân trọng những việc trước mắt đi."
Lữ Nguyệt hơi cúi đầu, hai bên vai run lên, anh ngẩng đầu vươn tay lau nước ở đuôi mắt mình, tiếng cười trầm thấp cũng dừng lại.
"Trân trọng sao? Vậy trong lòng em hoàn toàn dùng từ trân trọng bằng hành động đó thay cho lời nói chưa?"
Bất giác bước chân cô lùi lại, hốt hoảng với câu nói này, người đàn ông vô cùng nghiêm túc với cô.
Lữ Nguyệt ngửa cổ đỡ trán một cái: "Hiện tại đầu tôi nó rối như cuộn dây, trái tim có hàng ngàn cây kim đâm vào. Không có ai gỡ rối cho tôi, cũng không ai giúp tôi gỡ hàng ngàn cây kim trong trái tim tôi xuống.", Nói đến đây yết hầu lăn xuống một cái, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào đôi mắt tròn đối diện, ngay sau đó thấp giọng: "Diệp Chu Mãn em có bằng lòng giúp tôi không?"
Người nọ không để cô đáp, bước chân bỗng nhấc lên di chuyển đến gần cô, Diệp Chu Mãn trợn mắt theo quán tính lui nhanh lại, khoảnh khắc lưng chạm vào cửa kính cô đã được người đàn ông vây vào trong lòng.
''Diệp Chu Mãn hiện tại em còn chờ đợi gì mà không mau nói thích tôi?"
Cô ngơ ra, hai tay muốn đẩy người thì đã bị giữ chặt lại: "Nói đi, hay thật sự em không còn một chút tình cảm nào với tôi sao? Diệp Chu Mãn nếu em ngại nói ra thì có thể gật đầu tôi cũng đã mãn nguyện rồi, mà đằng này em không nói cũng chẳng gật đầu, tôi cũng đã có tuổi, em còn muốn đợi đến tôi chống gậy rồi thì mới chịu nói thích tôi sao?"
"Lữ Nguyệt không ai mà như vậy, nhất là những cô gái trẻ như con sẽ không thích một ông già chống gậy càng không thích lão già đó làm chồng. Trừ khi ngược lại mọi thứ chỉ vì đồng tiền."
Lữ Nguyệt nhếch môi, ngón tay cái chạm nhẹ vào đuôi mắt cô: "Tại sao không có ai được chứ? Cô bé em đánh giá thấp cái xã hội này rồi, chuyện gì cũng sẽ xảy ra chỉ là em chưa thấy nó thôi. Cũng là vì tiền ôm đùi người khác, nhưng không phải ai cũng hoàn toàn suy nghĩ xấu, lớn hơn nhau bao nhiêu tuổi không quan trọng đều đáng nói hai trái tim họ có cùng chung nhịp đập với nhau hay không. Cũng đều là con người ai chẳng muốn mình được hạnh phúc, kể cả tôi cũng vậy."
Bỗng Lữ Nguyệt loé mắt: "Đừng nói là em là cô gái trẻ ôm đùi lão già như tôi chứ?"
Diệp Chu Mãn nghiêng đầu sang một bên, trên môi nở nụ cười khinh bỉ: "Đâu phải con không kiếm được tiền, cần gì ôm đùi vì vài tấm tiền lẻ đó. Cũng không nhất thiết phải là đàn ông, ôm đùi bạch phú bà cũng có tệ đâu."
"Nói như vậy trái tim em cùng chung nhịp đập với tôi sao?"
Nhất thời sửng sốt một màn này, Lữ Nguyệt nào để cô nói đâu: "Hiện giờ tôi nói cái gì em chỉ cần gật đầu là được. Đã rõ chứ?"
Cô ngơ ngác gật đầu.
"Phía sau lưng tôi có phải là ánh nắng mặt trời không?"
Cô thấy đúng, liền gật đầu rồi.
"Người đứng trước mặt em có phải là Lữ Nguyệt không?"
Đúng, cô gật đầu.
"Lữ Nguyệt đang theo đuổi em đúng không?"
Đúng vậy.
"Vậy em đồng ý Không?"
Tất nhiên là cô gật đầu đồng ý...
Gật đầu xong mới biết câu nói trên là gì giật mình không thôi, Diệp Chu Mãn siết chặt tay, nghiến răng định mắng.
Nào ngờ Lữ Nguyệt đã cong môi cười vô cùng chói chang, nụ cười ấm áp như nắng mặt trời: "Được, tôi biết rồi."
Cô, cô, cô bị gạt.
"Lữ Nguyệt! Chú chơi con!"
Thấy cô ngọ nguậy anh giữ chặt lại hơn, cúi thấp đầu xuống nói: "Tôi không có dùng từ nào là chơi với em cả, rõ ràng đã nói rồi mà."
"Chú đùa thôi không?"
"Không đùa, tôi nghiêm túc, đối với em trong lòng tôi không tồn tại từ "chơi" và từ "đùa"."
Diệp Chu Mãn kinh ngạc, cảm thấy chuyện vừa rồi người bắt đầu đã có âm mưu từ trước, cô ngước mắt hơi thở gần phả xuống cô có thể ngửi được mùi thuốc lá và mùi hương bạc hà, không ngờ hai thứ nó hợp thành một lại dễ ngửi như vậy, càng ngửi càng bị nghiện.
"Sao em không nói gì?"
Cô cười cười: "Chú muốn nghe?"
Thấy một cái gật đầu đó xong thì cô cũng thẳng thừng nói: "Một con cút đi hay là chú tự mình cút trước. Chọn đi."
Lữ Nguyệt sửng sốt vô cùng, thấy đôi mắt to vẫn trừng anh, ý cười trên khóe môi anh dần trở nên hèn hạ, không nói, không tiếng động, hơi khom người nhấc cơ thể nhỏ lên: "Vậy thì chọn cả hai đều cút."
Diệp Chu Mãn không nghĩ sẽ bị ôm một cách bất ngờ như vậy, cô ngạc nhiên hai tay bám chặt đôi vai nam tính của người đàn ông, hai chân cô hơi vùng vẫy, làm rơi một chiếc dép.
"Thả con xuống!"
Lữ Nguyệt không đáp mặc cô vùng vẫy, anh xoay người dùng đôi chân dài của mình đẩy cửa ban công lại.
"Chú đóng cái gì dép con còn nằm bên ngoài đó!"
Tay siết chặt cái eo nhỏ vào: "Đừng hét một lát nữa tôi ra nhặt cho em."
"Không cần!''
Đối với tiếng hét của cô Lữ Nguyệt đều bỏ ngoài tai.
Danh Sách Chương: