''Em rể chuyện em nhờ anh đã thu thập rồi.'', Diệp Phàm Nhân đem tạp hồ sơ trên bàn.
Lữ Nguyệt nhìn qua người kia một hồi sau anh mới cất giọng: ''Không nể tình cảm cha con bấy lâu nay sao?''
Hắn mím môi nhớ lại rất nhiều ký ức vui vẻ nhưng cuối cùng chỉ là giả dối, còn tất cả những tội ác ở trong bóng tối kia một ngày nào đó nó cũng sớm phơi bày, cho nên Diệp Phạm Nhân cũng không kiêng nể gì lắc đầu.
Nhìn số liệu trong giấy Lữ Nguyệt nhướng mày, công ty bên đấy làm ăn cũng khá thuận lợi nhỉ, nhớ đến khung cảnh cô gái nhỏ cô đơn ngồi bên bệ cửa sổ là tim anh muốn thắt lại, tay không khỏi siết chặt.
''Chuyện kia cậu sắp xếp tới đâu rồi?''
Trợ lý vội vàng trả lời: ''Thưa sếp chỉ còn dán chữ nữa là hoàn thành rồi.
Coi như đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đến tối là được.
Hôm nay tan làm ở phòng khám, Diệp Chu Mãn từ chối một vài người đồng nghiệp.
''Không sao đâu, nếu đi chơi với bạn trai thì đi đi.''
Cô gật đầu, sau đó lái xe về nhà.
Diệp Chu Mãn vào nhà, vươn tay bật công tắc điện nhưng vẫn không sáng, cô thử đi thử lại mấy lần, đúng lúc ánh sáng đỏ phừng lên cô giật mình lùi lại.
Hai bên hàng được rải đầy cánh hoa hồng, ở giữa kia lại có trái tim rất lớn, lại còn khắc tên của cô bằng ngọt lửa. Diệp Chu Mãn che miệng không khỏi kinh ngạc, cô bước đi vào trong để nhìn rõ ràng hơn.
''Hoa Sen Trắng.''
Cô nhìn qua thấy ngay nụ cười được ánh sáng lửa phát họa lên vô cùng ấm áp.
Lữ Nguyệt đem bó hoa ở sau lưng đưa đến cho cô, sau đó anh khom người quỳ một gối xuống, tay cầm hộp vuông tinh sảo mở ra, ánh mắt ngước lên nhìn cô gái trước mắt.
''Thật ra ba năm trước khi nhìn thấy em treo cổ trong nhà lúc ấy trái tim anh suýt ngừng đập, anh thật sự không hiểu nguyên nhân lại có cảm xác lạ lẫm với người chưa từng tiếp xúc qua. Lúc anh nhận ra mình có tâm tư không chính đáng liền có chút trốn tránh nó, anh càng trốn thì lại càng nhớ em, tiểu Chu Chu hôm nay anh nói những lời này thật ra một nói cho em biết là anh là người động tâm trước. Em là cô gái trẻ đóa hoa xinh đẹp bao người muốn, làm sao em có thể để anh vào mắt, nhưng ngày em tỏ tỉnh anh rất bất ngờ nhưng không thể đồng ý, anh sợ em nhất thời thích anh, một phần anh tự ti bản thân lớn tuổi hơn em.''
Lữ Nguyệt liếm môi nói tiếp: ''Hay tin em rời đi anh đã phát điên, dù tra cỡ nào vẫn không biết được một tin tức gì từ em, ba năm qua ngày nào, giờ nào, giây nào, anh cũng nhớ em, cực kỳ nhớ. Cho đến khi gặp lại nghe tiếng em khóc một cơn đau kéo đến như khiến anh chết lặng vậy, anh biết em không muốn gặp lại anh, nhưng anh không thể khống chế được bản thân vì muốn ở cạnh em mà anh đã bịa chuyện mình động chạm bất chính với em, tuy ba rất tức giận nhưng ông ấy cũng đồng ý việc anh cưới em.''
Đôi môi cong lên: ''Tuy những chuyện anh làm thật ấu trĩ nhưng đó vì em anh tình nguyện biến thành kẻ ấu trĩ. Diệp Chu Mãn em nguyện ý gả cho anh không?''
Hốc mắt cô đỏ ửng lên, Diệp Chu Mãn khuỵu gối xuống, hai tay ôm lấy đầu Lữ Nguyệt, trán hai người chạm nhau, cô không kìm nén được mà rơi lệ: ''Lữ Nguyệt, ba năm qua em nhớ anh, tâm trí cũng loạn lên, thật chất em muốn quên nhưng không quên được, thời gian qua em sống không mấy là tốt lắm, tâm trạng em cực kỳ tệ hại.''
Lữ Nguyệt dang tay siết chặt cô vào lòng: ''Anh sẽ bù đắp cho em, tất cả, anh khiến em hạnh phúc, khiến em an tâm khi ở cạnh anh.''
Anh vươn tay lau nước mắt cho Diệp Chu Mãn, nhỏ giọng nói: ''Tin tưởng anh.''
Cô gật đầu, sau đó cong môi vươn bàn tay trái ra: ''Đeo nhẫn cho em.''
Lữ Nguyệt đeo nhẫn vào, còn ân cần yêu thương hôn lên bàn tay cô. Làm xong anh liền đứng lên khom người xốc nách cô lên.
Diệp Chu Mãn đem đôi chân mình câu chặt lấy eo cứng nhắc của anh, chóp mũi đỏ khịt khịt vài tiếng: ''Anh làm gì hết?''
''Bế em đi uống nước.'', Lữ Nguyệt đặt cô ngồi lên kệ bếp, sau đó rót ly nước đem đến: ''Đừng để bị khàn giọng.''
Cô gật đầu ngoan ngoãn cầm lấy uống vài ngụm mới trả ly lại.
Lữ Nguyệt ngửa đầu uống sót nước còn lại, nhanh chóng kéo ót cô, môi áp lên, đem nước từ khoang miệng mình truyền qua.
Yết hầu lăn lên lăn xuống, Diệp Chu Mãn bị sặc liền đẩy ngực anh ra, cô đỏ bừng mặt có chút hờn dỗi: ''Anh uống đi còn đưa qua em làm gì?''
''Anh muốn chúng ta cùng uống.'', Lữ Nguyệt duỗi ngón tay lau nước ở khóe môi cô, hôn lên đuôi mắt cô một cái liền bế người lên.
Diệp Chu Mãn không biết người này lại ẵm cô đi đâu, cô rất nghe lời không hỏi hai tay ôm chặt cổ anh.
"Tắm nhé?"
"Lữ Nguyệt tại sao anh cứ đòi tắm giúp em?", Tay chân cô vẫn lành lặn thế này mà.
"Anh muốn."
"Vậy thì không được.", Diệp Chu Mãn từ trên người anh nhảy xuống, nhanh chóng lùi lại giữ khoảng cách 5 bước chân, còn chỉ tay ngăn cản hành động của anh đang tiến gần.
"Cấm anh, còn cố ý bước đến em cho anh ra ngoài ngủ."
Lữ Nguyệt giơ hai tay lên đầu hàng: "Được, anh không bước đến."
Cô lùi người tay chỉ cảnh cáo anh đến khi đến phòng tắm mới buông tay.
Thấy cửa phòng tắm đóng lại, Lữ Nguyệt hít một hơi, anh xoa ấn đường mình, sau đó nhanh chóng đi qua thư phòng.
Nhìn nhóm chat trong điện thoại anh mở lên coi.
Thiếu gia Hải đánh cá: [Được lắm lão tứ! Không ngờ cậu thoát tục lâu như vậy thì ra là đợi con gái người ta lớn, như vậy có quá là cầm thú không?]
Bạch công tử: [Đó là cầm thú!]
Đại tiểu gia gia Đặng: [Giờ đây tôi mới biết thì ra đóa hoa sen trắng mà cậu nói chính là ni cô Diệp Chu Mãn!]
Lão tứ đã rời nhóm.
Lão tứ đã rời nhóm.
Lão tứ đã rời nhóm.
Cả ba người: "..."
Ba thanh niên nhìn xong ngay lập tức cũng thoát ra nhóm chat.
Diệp Chu Mãn không biết mình là đề tài tranh luận của bọn họ, khi tắm ra thấy trong phòng không có ai, cô liền đi xuống sảnh nhìn một lượt chỗ này, khung cảnh lãng mạn vừa rồi đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng cũng không thấy bóng người nào, cuối cùng cô đi lên thư phòng, quả nhiên anh ở trong này.
Lữ Nguyệt không hay có người vào phòng, anh nhìn vài mẫu văn bản trên bàn, định lên tiếng với những người đang họp trong màn hình lop top, thì đột ngột có bàn tay đặt lên vai anh, kế tiếp là mùi hương thơm ngào ngạt ập đến tay anh khựng lại, ngoái đầu ra sau, lập tức gương mặt xinh đẹp phóng đến gần anh.
''Giờ này anh còn làm việc nữa sao?''
Đơ ra giây lát, nghe cô cất giọng Lữ Nguyệt mới thức tỉnh lại, anh che miệng ho nhẹ: ''Sen Trắng anh đang họp.''
''Họp á?'', Diệp Chu Mãn di chuyển tầm mắt qua màn hình, cô trợn mắt liền ngồi xổm xuống.
Những người trong màn hình bắt thấy cảnh này cũng đơ ra trong chốc lát.
Lữ Nguyệt rũ mắt thấy cô gái nhỏ ngồi bất động, anh dở khóc dở cười: ''Đứng dậy, anh tắt camera rồi.''
Cô chậm rì đứng lên, liếc mắt thấy anh tắt rồi cô mới yên tâm, ngón tay xoắn xoắn có chút ngượng nghịu nói: ''Sao anh không nói em một tiếng?''
''Anh không biết em vào đây.''
Diệp Chu Mãn gãi đầu: ''Thôi em ra ngoài, anh tiếp tục đi.'', Vừa nhấc chân bàn tay cô bị túm lại, khắc này ngồi thẳng lên đùi người đàn ông.
Nhìn mái tóc ướt đẫm của cô anh nhắc nhở: ''Sấy tóc cho khô một lát anh trở lại phòng sẽ kiểm tra.''
Ngồi lên đùi anh có chút ngại ngùng, cô e thẹn gật đầu: ''Buông em ra đi.''
Hiếm lắm mới thấy vợ anh mặc váy ngủ ngang đùi, lộ ra đôi chân trắng nõn anh nhìn xuống không khỏi nhướng mày, mắt di chuyển lên, hôn nhẹ môi cô một cái mới chịu thả người: ''Về phòng sấy tóc, đừng để bị cảm.''
Diệp Chu Mãn ôm mặt nhanh chóng chuồn ra ngoài, lúc nãy định tạo cho anh một bất ngờ, nhưng lại khiến cô xấu hổ. Mím môi một lát, nhanh tay sấy tóc, nhìn xuống cái váy xanh lam này cô trầm tư, từ ngày hai người kết hôn ngủ chung đến nay, đây là ngày đầu tiên cô mạnh dạn mặc cái váy mỏng manh này.
''Sấy tóc chưa xong à?''
Cô giật mình xoay người lại, liền tắt máy sấy đi: ''Em sấy xong rồi.''
Lữ Nguyệt lấy máy sấy trên tay cô đem đi cất rồi mới đi lại trước mặt cô.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
''Sao vậy...'', Vừa thốt ra lời người nọ đã ôm mặt Diệp Chu Mãn hôn tới tấp, cô đứng ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Cô lui người lại đụng đến bàn trang điểm, Lữ Nguyệt nhấc bổng người đặt lên bàn, lại tiếp tục ra sức dây dưa môi lưỡi với nhau. Hai bàn tên đang trên mặt cô đi xuống hai bên cổ, lướt đến nắm chặt bả vai, đi dọc xuống ôm lấy hai bên hông nhỏ của cô.
Diệp Chu Mãn rất biết phối hợp, tuy không có kinh nghiệm hôn, nhưng cô lại há miệng cho lưỡi của anh đi vào làm càn bên trong miệng mình, tiếng mút l.i.ế.m phát ra âm thanh ''chạch, chạch'' nghe vậy cô cũng có chút đỏ mặt.
Đôi mô buông ra dọc đi xuống cổ mảnh khảnh của cô anh chôm mặt vào đó thở dốc, hai tay vòng ra sau ôm chặt lấy cơ thể nhỏ mềm mại vào lòng, còn thấy thoải mái dụi dụi mặt vào cổ cô.
Bị dụi cho nhột, cô bật nhẹ tiếng cười: ''Đừng, ngứa quá.''
Lúc này cổ áo hơi rũ xuống lộ ra khe ngực mê người của cô gái, Lữ Nguyệt không chú ý, thứ anh đang nhìn là cái hình nhỏ lúc ẩn lúc hiện bên trong, người thoáng dừng lại, anh kéo bên vai áo xuống, hiện ra một bầu ngực.
Diệp Chu Mãn cả kinh: ''Anh làm gì vậy?'', Cô định kéo lên nhưng bị bàn tay anh chặn lại, nhưng vẫn may cô có mặc áo lót mỏng mảnh bên trong.
Anh kê mặt đến, ngón tay miết nhẹ cái hình xăm trăng khuyết của cô có chút bất ngờ: ''Xăm từ khi nào?''
Biết ngay không giấu được lâu, cô thành thật khai: ''Gần ngày lên đại học.''
Ba năm trước? Còn giấu giếm đi xăm.
Anh ngước mắt nhìn cô bật cười: ''Gan lớn nhỉ?''
Cô cúi đầu liếm liếm môi.
''Tại sao lại xăm?''
''Thích.''
Lữ Nguyệt không tin, nói tiếp: ''Thích cậu nhóc nào trong trường sao?'', Cho nên mới lét lút đi xăm?
Nghe câu này cô cười giễu: ''Lúc đó ngoài thích anh ra còn có tâm tư thích người khác? Lữ Nguyệt trong mắt anh em là một người tồi tệ như vậy?''
Thấy cô nghiêm túc nói anh sửng sốt, nhanh giải thích: ''Ý anh không phải như vậy, chỉ muốn biết lý do em xăm thôi.''
Diệp Chu Mãn nhắm mắt hít một hơi thật sâu: ''Em thật ngu ngốc khi đi xăm anh trên người mình, đã vậy khi bị anh từ chối lúc ấy em còn định đi xóa hình xăm, nhưng nghĩ lại coi như hình xăm này chấm dứt cho mối tình cảm, cũng nhắc nhở em đừng ảo tưởng, thế là em không xóa nó.''
Người Lữ Nguyệt nghe xong sững người ra, anh cũng không ngờ cái hình xăm nhỏ này là vì anh, đôi mắt anh nhìn cô trở nên đỏ ngầu, anh cũng là kẻ đáng chết, cũng một phần tại anh mới khiến cho cô trở nên trầm mặc hơn, anh cẩn thận nhẹ nhàng hôn lên hình xăm ấy.
''Rất đau đấy.''
''Không đau lắm.''
''Em nói dối.''
Diệp Chu Mãn kéo áo lên, che hai tay lên người mình không cho anh nhìn hay chạm vào: ''Anh đi ra, em muốn đi xuống.''
Hai tay chống xuống bàn, vây cô trong người mình. Lữ Nguyệt nhỏ giọng: ''Anh già như vậy sao em lại thích đến thế?''
''Được, vậy em nói em không thích anh nữa.''
''Vậy thì không được, quá trễ rồi.''
Diệp Chu Mãn trừng mắt: ''Biết vậy anh còn hỏi.''
Anh thở dài, ôm cô lên đi đến giường: ''Anh chỉ nói đùa thôi.''
''Không vui.''
''Vậy lần sau anh không nói thế nữa.''
Nghe rồi cô mới thấy nhẹ lòng, vừa đặt xuống giường cô đã thoải mái lăn một vòng: ''Chờ một lát để em làm ấm giường cho anh.''
Lữ Nguyệt cũng không can ngăn, anh nhìn cô lăn qua lăn lại chỉ cong môi cười: ''Thay gì làm làm ấm giường chi bằng em làm ấm cơ thể anh đi?''
''Không được!'', Diệp Chu Mãn bật người dậy, còn hùng hổ lấy gối ném lên người anh: ''Giường ấm rồi anh có muốn đi ngủ không? Nếu không thì ôm gối ra khỏi phòng.''
Chân anh rất nhanh đi đến giường, những lời hù dọa này quả thật anh có chút tin, nhanh chóng leo lên giường, vứt cái gối trên tay ra bên cạnh, chen đầu nằm chung gối với cô.
Thấy người ở sau cứ một mực dính sát vào người mình, Diệp Chu Mãn quay đầu nhìn chứ không nói lời gì.
''Sao vậy?''
Cô lắc đầu, trở người, đem chân đặt lên đùi anh, tay ôm ngang, mặt dụi vào cơ thể ấm áp của anh, Diệp Chu Mãn đang coi anh như một con gấu bông để cô ôm ngủ.
Lúc này cô nảy ra ý xấu như đang muốn kiểm chứng một chuyện, ngón chân nhúc nhích đi lên gần đến đũng quần thun của anh mới dừng lại.
Yết hầu lăn một cái, Lữ Nguyệt vội bắt lấy cẳng chân cô: ''Làm gì đấy?''
Diệp Chu Mãn giả vờ him híp mắt nhìn anh, cô ngáp ngắn một cái, con mắt ngập nước mở bừng ra: ''Hả?''
Nhìn trạng thái cô thấy này anh không khỏi cười khổ trong lòng, rất biến giả vờ, bàn tay nắm chân cô dịch qua một chút, trực tiếp đặt lên người anh em trong đũng quần mình.
Cảm nhận thứ đó cộm lên, cô trợn to mắt, bùm một cái cả gương mặt đỏ như quả cà chua, ngón chân co lại nhưng không dám động đậy, cô lắp bắp nói: ''Tay... Anh buông tay ra...''
Lữ Nguyệt giữ chặt chân cô không buông, anh chuyển động lên xuống, giọng khàn đặc nói: ''Chẳng phải em muốn làm như vậy sao?''
Chân cô cứng ngắc như bị đá đè không cử động được, cô nuốt nước bọt, tay lay người anh: "Em không có ý gì, chỉ... chỉ muốn gác chân thôi."
Từ trong cổ họng anh phát ra tiếng ừm vô cùng trầm: "Gọi Nguyệt Nguyệt đi anh tha cho em."
Cô há hốc mồm, con ngươi nhìn anh cũng không dám chớp một cái, cơ miệng cứng ngắc gọi: "...Nguyệt Nguyệt."
Lữ Nguyệt nghiến răng một cái, anh híp mắt, miệng hé mở thoải mái thở một hơi, nhẹ nhàng buông chân cô ra, xốc chăn rời giường: "Anh đi thay quần."
Cô chỉ biết chôn mặt vào chăn mềm, không dám liếc nhìn anh, người này vậy mà.
Không ngờ chỉ vỏn vẹn một phút bị bàn chân nhỏ kia làm cho bắn ra, Lữ Nguyệt nhìn quần mình mà đau khổ, anh kéo xuống bỏ vào máy giặt, mặc quần mới rồi mới dám đi ra ngoài.
Cảm nhận giường lún xuống, người cô không khỏi run lên, tay siết chặt chăn: "Lữ Nguyệt anh như thế cũng...", Thỏa mãn được sao, câu cuối cùng nhưng cô lại không dám thốt.
"Hửm?", Lữ Nguyệt xốc chăn ôm lấy cô, mới biết gì đó: "Em mặc áo lót đi ngủ?"
"Ơ...", Cô ngơ ngác nhìn anh.
"Cởi ra ngủ cho ngon giấc."
Đúng là ngủ mặc nó có chút không thoải mái, cô kéo chăn lên đến cổ, hai tay luồn vào bên trong, vài giây sau đem cái áo lót đẩy xuống sàn.
"Không có gì để ngại, có cần anh cởi không?"
Diệp Chu Mãn lắc đầu: "Đừng ảo tưởng, em cởi từ lâu rồi."
"Sao?", Lữ Nguyệt không tin nhìn thẳng vào mắt cô, tay nhanh thử chạm vào nơi mềm mại đó, chợt anh không nhúc nhích, lại không thể thu tay về, thật sự là cởi rồi.
Cô cũng cả kinh nhìn anh không rời mắt.
Anh nhanh rút tay lại, ôm lấy cô tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra: "Ừm, vậy thì ngủ thôi."
Còn định truy cứu, nhưng thấy khuya lắm rồi cô mới ngậm ngùi bỏ qua.
Lữ Nguyệt đưa tay đi lên, mò đến một bên chạm vào cái hình xăm nhẹ nhàng xoa xoa, cô gái nhỏ là vì anh, cái gì cũng vì anh, thế mà anh lại để cô chịu khổ 3 năm, do anh khốn nạn làm cho cô tổn thương.
"Lữ Nguyệt dừng lại đi, anh xoa mãi em không ngủ được."
Nghe cô nhỏ giọng than, tay chợt dừng lại, anh hơi kéo chăn xuống, môi in lên cái hình xăm ở ngực cô, để đến vài giây mới chịu rời khỏi.
Diệp Chu Mãn nhìn gương mặt sát bên mặt mình, sau đó thử nói: "Em xóa hình xăm này nhé?"
"Không được!"
Thấy anh kích động cô giật mình một phen: "Em, em, em chỉ nói đùa thôi."
Ôm chặt lấy cô, Lữ Nguyệt thở dài: "Đừng xóa, anh sẽ nâng niu nó như nâng niu em vậy, hình xăm bé bỏng đáng yêu biết bao nhiêu, anh ngày nào cũng sẽ hôn nó, cho nên em tuyệt đối không được xóa."
Cô chỉ là nói đùa thôi mà, Diệp Chu Mãn vỗ nhẹ đầu anh: "Được rồi không xóa."
Danh Sách Chương: