Ở kiếp trước, từ khi cha mẹ ly hôn Thiệu Huy cũng không còn lần nào được nhìn thấy chú út nữa. Nhưng trong lúc thất thế, cậu có nghe qua một tin về chú út - chú trở về nhà chính, giết cha không thành.
Không rõ nguyên nhân là gì, nhưng dường như tất cả nguồn cơn của sự việc này đều là do ông nội gây ra, nó khiến cho chú út từ một người con hiếu thảo trở thành một kẻ bất hiếu đến cả cha mình cũng muốn giết.
Từ sau vụ việc này, chú bị tòa án kết án tử hình dù cho ông nội nhiều lần đứng ra phản đối. Ở thủ đô, tội bất hiếu là tội lớn nhất, bị mọi người phỉ nhổ rất nhiều.
Cha mẹ cho dù có thế nào đi chăng nữa thì cũng là người đã sinh ra mình, có công sinh thành dưỡng dục, không tôn trọng hiếu thảo thì thôi cớ sao lại làm ra những chuyện bất hiếu với họ. Không cần biết nguyên nhân là gì, chỉ cần đối xử không tốt, bạc đãi cha mẹ đều sẽ bị kết tội rồi xử phạt.
Kể từ khi chú út chết, ông nội cũng lâm bệnh nặng, không lâu sau thì qua đời. Hoàng Tư là đứa con trai duy nhất còn sống của ông tất nhiên sẽ kế thừa hết tất cả khối tài sản kết xù ấy, tương lai đến khi gã già yếu nó cũng sẽ rơi vào tay Hoàng Thành Long.
Nhưng đó là ở kiếp trước.
Kiếp này, ngoài một kẻ xuyên thư mang sự ưu ái của ông trời là cậu ta ra thì còn có thêm một kẻ trùng sinh biết trước tương lai là cậu, cậu không tin cậu ta còn có thể thuận lợi hô mưa gọi gió như trước nữa.
Phải rồi, nếu như không lầm thì Hoàng Thành Long còn có cả một người chồng cùng một đám đàn ông điên cuồng ở phía sau làm chỗ dựa cho mình. Mà một trong số những kẻ đó lại làm ở tổng bộ...
Cậu dựa theo trí nhớ của mình mà hỏi: "Ông này, công ty chúng ta hình như có một người họ Chu có khả năng tính toán và thống kê con số rất giỏi đúng không ạ?"
Ông hơi ngạc nhiên nhìn cậu, chuyện này ngoài những vị sếp lớn trong tổng bộ ra thì không còn người nào biết nữa, sao cậu lại biết.
Dù vậy ông vẫn trả lời: "Là Chu Chí Thiên, cậu ta được nhận vào công ty làm vào tháng 9 năm ngoái nhờ vào tài năng của mình. Sao cháu lại đột nhiên hỏi đến chuyện này?"
Hóa ra tên là Chu Chí Thiên.
Bây giờ hắn ta hẳn là chưa gặp gỡ Hoàng Thành Long, vẫn còn là một người biết trái phải đúng sai nhỉ?
Thiệu Huy muốn tranh thủ cơ hội này đi sớm hơn cậu ta một bước, đem nhân tài thu về tay khiến cậu ta mất đi một chỗ dựa vững chắc.
"Cháu không giỏi về mảng thống kê số liệu cho lắm, từng nghe loáng thoáng qua ở tổng bộ có một người rất giỏi về mảng này nên hơi tò mò một chút."
Không nằm ngoài dự đoán của cậu, Hoàng Trường Giang vừa nghe cậu nói như vậy liền đề nghị: "Đã vậy ông chuyển cậu ta đến làm cấp dưới cho cháu nhé, sau này có gì muốn hỏi cũng dễ dàng hơn."
Cậu tỏ vẻ ái ngại: "Như vậy có được không ạ? Anh Thiên dù sao cũng đang làm tốt ở vị trí của mình, khi không lại chuyển sang chỗ cháu chỉ vì chút chuyện nhỏ này sợ là sẽ khiến cấp trên anh ấy cảm thấy bất mãn."
"Là do chính miệng ta đưa ra yêu cầu, ai dám cả gan bất mãn?" Uống hết tách trà, ông chống gậy đứng lên vừa đi vừa nói: "Kể cả có là ông, cháu cũng không cần phải lo sợ. Chỉ cần cháu có năng lực, có thể khiến cho người khác tâm phục khẩu phục thì chịu đựng một vài ánh mắt căm ghét của người khác đã là gì? Chỉ những ai kém cỏi không bằng cháu mới phải nhìn cháu bằng ánh mắt như vậy. Chẳng lẽ cháu lại đi sợ những kẻ kém cỏi hơn mình ư?"
Ông nói đúng, chỉ có những người bất tài không bằng người khác mới thích nhìn người ta bằng thái độ bất mãn căm ghét như vậy mà thôi. Ở kiếp trước cậu còn bị tất cả mọi người trong thủ đô chán ghét, chẳng lẽ bây giờ lại đi sợ một vài ánh mắt đó thôi sao?
Hơn nữa mục đích của cậu là cướp người tài về dưới trướng của mình làm việc, không để anh ta rơi vào tay Hoàng Thành Long chứ cũng có phải chinh phục hảo cảm của những người đó đâu?
Thiệu Huy lắc đầu, vẻ mặt quyết tâm nói: "Cháu chắc chắn sẽ không để ông phải thất vọng."
Hoàng Trường Giang dù sao cũng là người thân của cậu, hiện giờ lại còn là chỗ dựa duy nhất của cậu trong nhà họ Hoàng. Ông đã giúp cậu bước một chân vào ghế thừa kế, chẳng lẽ còn đợi ông giúp mình bước thêm một chân còn lại hay sao?
Một khi đã đến tổng bộ, cậu nhất định sẽ không để ông phải thất vọng vì quyết định đưa mình lên vị trí này.
"Được rồi, chuyện đó về sau lại nói. Ăn sáng thôi, chút nữa lại đi làm."
"Dạ."
...
Ở một khung cảnh khác, Thẩm Thịnh Quân khoanh tay lạnh lùng nhìn thằng em trời đánh của mình.
Mới sáng ra nhìn thấy nó dậy sớm hơn mọi khi là hắn đã cảm thấy nghi lắm rồi, lên xe đi được một đoạn mới phát hiện ra Thẩm Thịnh Anh đã theo đuôi mình tự bao giờ. Chẳng biết là học từ ai mà cách theo đuôi lại lộ liễu đến hết chỗ nói, ai nhìn vào lại nghĩ nó là con cháu nhà quân nhân cho được.
"Nói đi, theo dõi anh làm gì?" Hắn tựa như hỏi cung, nét mặt cực kỳ nghiêm túc.
Trước ánh nhìn của hắn, nó vô thức đứng thẳng lưng như thời còn huấn luyện quân sự, miệng ấp úng đáp: "Đâu, đâu có đâu, em chỉ là, chỉ là thuận đường đi theo anh thôi mà." Nó trợn mắt nói dối, đâu thể nói trắng ra rằng nó đang theo dõi hắn được. Nói ra rồi, chỉ sợ lại bị hắn đánh cho một trận nhớ đời.
Biết rõ điều đó nhưng hắn không trực tiếp vạch trần nó, chỉ híp mắt lại hỏi:"Vậy nói ra thử xem, em đang muốn đi đâu nào?"
"Em đi đến nhà bạn."
"Ồ, bạn nào?"
Đôi mắt Thẩm Thịnh Anh láo liên, cố gắng nhớ thử xem bản thân còn có người bạn nào nhà ở gần đây hay không. Chợt nhớ ra một người nhà cũng ở gần đây nhưng cả hai từ lâu đã cạnh mặt, không còn liên lạc với nhau. Nó sợ rằng khi nói anh trai sẽ lại bắt mình dẫn đến nhà người bạn đó, đến lúc đó mọi chuyện sẽ càng khó giải thích hơn.
"Sao lại không nói?" Ánh mắt hắn lóe lên một tia nguy hiểm: "Hay vốn dĩ em chỉ đang nói dối anh?"
Nghe vậy nó càng trở nên khẩn trương hơn, đúng lúc này ở phía đối diện bỗng xuất hiện một chiếc xe đang chạy đến, nó tinh mắt nhìn thấy được gương mặt quen thuộc của người bạn thuở nào. Vì muốn nhanh chóng giải quyết cho xong vụ này nên nó không hề suy nghĩ nhiều, gấp gáp chạy ra muốn chắn đầu xe lại - một hành động hết sức nguy hiểm.
Hắn thấy vậy hốt hoảng hét lên: "Thẩm Thịnh Anh!"
Két!
Chiếc xe phanh gấp lại, may mà khoảng cách khá xa nên không gây nguy hiểm đến nó nhưng điều đó cũng đủ khiến cho hắn cùng người trên xe một phen thất kinh.
Thẩm Thịnh Quân nắm chặt cổ tay nó kéo lại chỗ đứng ban đầu, tức giận mắng: "Em có bệnh à? Khi không lại chạy ra chặn đầu xe, có biết việc làm đó nguy hiểm lắm không?"
Khác với anh, nét mặt nó không hề có chút mảy may lo sợ mà thản nhiên nói: "Thì anh muốn em trả lời mà, em trả lời cho anh xem." Nói xong nó đi thẳng đến chiếc xe đang đậu ở kia, khom người xuống gõ lên cửa kính hai tiếng "lộc cộc".
Người trong xe hạ cửa kính xuống, lộ ra là gương mặt của một người thanh niên khá trẻ, trông rất tuấn tú mặc trên người một bộ vest đen chỉnh tề.
"Tới rồi tới rồi, cậu đến đón tôi sao Chu Chí Thiên?" Sau đó lại liên tục nháy hết mắt trái lại đến mắt phải ra hiệu cho anh ta phối hợp với mình.
Cũng may là anh hiểu ý, không dong dài mà trực tiếp phối hợp hỏi: "Sao cậu đến trễ như vậy?"
Thẩm Thịnh Anh nhân cơ hội này đá xéo hắn: "Ay, biết sao được, anh trai tôi tưởng tôi theo dõi anh ấy nên một hai giữ tôi lại tra hỏi không chịu cho tôi đi chứ bộ."
Chu Chí Thiên vừa nghe nó nói vừa nhíu mày xem đồng hồ, chết tiệt, sắp trễ rồi!
Nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn hỏi nó: "Vậy bây giờ cậu đã có thể đi được chưa? Sắp trễ giờ hẹn rồi."
Nó nghe vậy thì quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt đắc ý hỏi: "Anh trai, thế em đi được chưa?"
Bạn nó cũng đã tới đón, Thẩm Thịnh Quân cũng không có ý muốn giữ nó lại thêm nữa, có lẽ là do bản thân hắn quá đa nghi nên mới sinh ra ảo giác nó muốn theo dõi mình mà thôi.
"Đi đi."
"Hì hì, đa tạ anh trai." Nó híp mắt cười.
Sau đó lại ba chân bốn cẳng chạy lên xe Chu Chí Thiên ngồi, bảo anh ta nhanh chóng lái xe đi. Lúc nãy để tiện theo dõi nên nó đi theo bằng taxi, ai ngờ lại bị hắn phát giác nên xe taxi cũng đã rời đi từ lâu. Bấy giờ không có xe đi nên không còn cách nào khác ngoài nhờ anh ta chở giúp cho một đoạn.
"Chở đến đoạn phía trước rồi thả tôi xuống, cảm ơn." Nó lịch sự nói.
Nhưng lời nói này dường như không hề lọt lỗ tay anh, chiếc xe vẫn giữ nguyên tốc độ chạy ngang qua chỗ nó đã nói từ lâu nhưng vẫn chưa hề có ý muốn ngừng lại.
"Này cậu không nghe tôi nói gì à? Đã bảo là thả ở đoạn vừa rồi kia mà!"
Chu Chí Thiên không đáp mà còn hỏi ngược lại: "Em theo dõi anh trai của mình à?"
"Ờ, thì sao?"
"Lại còn lao ra đường như vậy, em có biết nguy hiểm không? Nếu lỡ như khi nãy tôi không thắng lại kịp thì em có biết sẽ ra sao không?"
"Nhưng chẳng phải cậu vẫn thắng kịp đó sao?"
Không hiểu sao vào thời điểm đó nó lại rất tin tưởng vào người bạn cũ đã lâu không còn liên lạc này, tin rằng anh chắc chắn sẽ không khiến cho mình bị thương. Tựa như thuở cấp ba, khi hai người vẫn còn là những người bạn tốt, anh luôn ở bên cạnh che chở và bảo vệ cho nó vậy.
"Thiệt là." Anh bất lực thở dài. "Em ăn gì chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy để tôi chở em đi ăn." Chiếc xe lập tức chuyển hướng, lái đến một nhà hàng ẩm thực gần khu vực đó.
Thẩm Thịnh Anh thấy vậy thì bèn ngăn cản.
"Nhưng chẳng cậu còn có việc hay sao? Thả tôi xuống đi, tôi tự đi ăn được." Nó thà đói chết cũng không muốn đi ăn cùng với anh đâu.
"Tôi mà thả rồi em sẽ tự giác ăn sáng ư?"
Thẩm Thịnh Anh có chút chột dạ, đúng là nó không có ý định ăn nhưng chuyện nó ăn hay không thì có liên quan gì đến anh chứ?
Nó khó chịu nói: "Cậu nhiều chuyện quá rồi đấy, dừng xe mau! Cậu mà không dừng là tôi mở cửa xe phóng ra liền đấy!"
Đứng trước sự đe dọa của nó, Chu Chí Thiên không còn cách ngoài khác chỉ biết đáp ứng, lái xa tấp vào bên lề rồi dừng lại.
Xe vừa dừng, nó đã liền nhảy xuống chạy nhanh như ma đuổi, có ăn có học đàng hoàng nên trước khi đi nó cũng không quên nói ra hai từ "cảm ơn" với anh.
Anh ngồi trên xe nhìn theo, mỉm cười nghĩ: Bao năm rồi vẫn vậy, đúng là không chịu lớn.
Danh Sách Chương: