Một tuần sau đó Thiệu Huy vẫn tiếp tục đến công ty làm việc, có điều bầu không khí của công ty lại trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
Tất cả nhân viên ai nấy cũng đều bận rộn xử lý mớ công việc mà cấp trên giao xuống cho mình, họ thậm chí bận đến mức ngay cả thời gian để nghỉ ngơi còn không có, giờ ăn trưa bị rút ngắn chỉ còn vỏn vẹn ba mươi phút nên ai cũng tranh thủ thời gian để ăn không còn rãnh rỗi để tán gẫu với nhau như lúc trước.
Thiệu Huy đối với bầu không khí này cũng không tỏ vẻ gì, giống như mọi nhân viên khác mà bận rộn giải quyết công việc của mình.
Xế chiều, Thiên Tửu bỗng gọi cậu tiến vào phòng làm việc. Cậu vừa vào liền nhìn cô đánh giá, trông cô lúc này rất mệt mỏi không còn là vẻ khỏe khoắn, hẳn là sự việc công ty đang đối mặt ảnh hưởng rất nhiều đến một nhân viên cấp cao như cô.
Cậu bước vào thu hút sự chú ý của cô, ánh mắt từ này đến giờ vẫn còn đang bộn rộn vào màn hình máy tính nhanh chóng di chuyển đến chỗ cậu mỉm cười.
"Em thành công rồi."
"Ý chị là..."
"Phải." Không để cậu phải mơ hồ suy đoán, cô trực tiếp nói rõ: "Công ty đang đứng trên bờ vực phá sản, vị chủ tịch kia dù có thần bí đến mấy thì sớm muộn gì cũng phải đứng ra chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật mà thôi."
Đó cũng là lí do vì sau một tuần này, công việc của công ty lại đột ngột nhiều thêm khiến nhân viên phải khổ sở tăng ca đến thâu đêm suốt sáng.
Sau khi Hoàng Trường Giang nhận được bằng chứng từ tay Thiệu Huy, cộng với những gì có sẵn từ trước ông liền bắt tay vào việc. Ông giao nộp tất cả những bằng chứng này lên phía cơ quan để họ xem xét điều tra, sau đó Lý Lệ Hoa lập tức bị bắt, nhà xưởng Lập Hoa cũng bị tạm ngừng hoạt động một thời gian.
Thật may làm sau khi chỉ có một mình nhà xưởng Lập Hoa dính vào sự việc này nên không ảnh hưởng quá nhiều đến việc kinh doanh của tập đoàn, nhưng công ty con do Hoàng Tư tiếp nhận lại chịu sự ảnh hưởng rất lớn khi nhà xưởng là nguồn cung cấp sản phẩm lớn nhất của công ty.
Ngay sau khi Lập Hoa tạm ngừng hoạt động, Hoàng Tư liền tức điên đến tận văn phòng của ông để mà chất vấn.
"Ngài đang muốn triệt đường sống của con sao cha?"
Ông thản nhiên nhìn gã, trong mắt không có lấy một tia thương xót hay áy náy đối với đứa con trai này, không phải vì ông thương gã mà là bởi vì gã đã làm ông thất vọng quá nhiều.
"Chẳng phải đều do anh tự chuốc lấy? Nếu không phải anh vô tránh nhiệm để quản lý nhà xưởng cấu kết với một công ty khác đem hàng hóa của công ty bán ra ngoài thì mọi chuyện cũng đâu đến mức đó."
"Ông! Lão già chết tiệt!" Gã như tức điên mà xông đến, nhưng gã lại không để động đến một sợi tóc của ông mà nhanh chóng bị bảo an tống cổ ra bên ngoài.
"Con với chả cái!" Bây giờ người duy nhất ông có thể kỳ vọng cũng chỉ có mỗi một Thiệu Huy mà thôi, cho dù cậu thích con trai cũng chẳng sao, cái ông cần chính là năng lực để có thể tiếp tục chống đỡ cơ nghiệp này.
Chu Chí Thiên bước vào văn phòng nộp lên kết quả cơ quan đưa đến, thõa mãn nhìn ông mỉm cười rồi cùng ông đến văn phòng luật sư chờ đợi ngày ra tòa.
Một tuần kế tiếp, công ty Tượng Tư sa thải hàng loạt nhân viên, chỉ giữ lại những nhân viên thực sự có năng lực để chống đỡ tình hình của công ty lúc này.
Số lượng công việc lại tăng lên, liên tục đổ dồn lên đầu của nhân viên nhưng điều đó không giúp cho mọi chuyện tốt đẹp hơn mà càng ngày càng đi theo một chiều hướng xấu.
Nhân viên hằng ngày cứ bận rộn ngồi trong văn phòng làm việc mà công ty thì ngày một đi xuống, ngày phá sản cũng đã không còn xa.
Việc bây giờ cậu cần chính là chờ đợi ngày tàn của nó, nhưng trong thời gian đó, cậu cần phải cho Thẩm Thịnh Quân một câu trả lời.
Không phải do hắn ép buộc cậu, mà là chính cậu đang tự ép buộc bản thân mình. Kể từ lúc biết mình cùng hắn từng gặp gỡ nhau vào mười lăm năm trước, hơn nữa hắn còn thích cậu từ rất lâu về trước cậu liền muốn nhanh chóng cho hắn một câu trả lời, không muốn phải để hắn đợi quá lâu.
Nhưng không cần phải suy nghĩ trái tim cậu đã có sẵn cho mình câu trả lời mất rồi, có điều cậu lại muốn làm giá, không muốn phải nói ra ngay lúc đó.
Thiệu Huy dự định ngày mai sẽ hẹn hắn ra để dùng bữa, ngay sau khi vừa trở về phòng, cậu trước tiên lấy đồ đi tắm rồi mới lấy điện thoại ra nhắn tin hẹn hắn.
Thiệu Huy: 【Ngày mai anh có rãnh không?】
Thẩm Thịnh Quân: 【Tôi rãnh. Có chuyện gì sao?】
Thiệu Huy: 【Tôi muốn hẹn anh đi ăn.】
Thẩm Thịnh Quân: 【Được, vậy ngày mai tôi sang đón em.】
Hắn đồng ý lời hẹn ngay không chút chần chừ khiến cậu cảm thấy rất vui vẻ, dường như đối với hắn cậu vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu.
Phấn khích cho buổi hẹn ngày mai, cậu tranh thủ lựa chọn sẵn quần áo để mặc cho cuộc hẹn ngày mai. Loay hoay một lúc cậu mới chợt nhận ra bản thân dường như đã rất lâu không mua đồ mới, tất cả những gì cậu có lúc này hầu như đều là những bộ đồ cũ được mua từ trước Tết đến giờ.
Khi ấy cậu đi mua sắm cùng Kim Mai, nếu không phải bà bắt cậu mua thì có khi cậu cũng không thèm mua nữa.
Ngán ngẩm nhìn tủ quần áo của mình, cậu thở dài: "Phải làm sao đây?"
Danh Sách Chương: