Chiếc xe Lamborghini đen nhanh chóng tiến vào sân nhà Thẩm gia, xe vừa dừng lại cả hai liền nhanh chóng cùng nhau bước xuống xe.
Tâm trạng Thiệu Huy từ nãy đến giờ vốn rất ổn định nay lại vì đến nơi mà tiếp tục trở nên căng thẳng không thôi.
Cậu hít sâu một vài hơi, tự nhủ với bản thân, cố lên nào Thiệu Huy, mày nhất định sẽ thể hiện tốt bản thân trước mặt gia đình bạn trai.
Đợi cho Thẩm Thịnh Quân lấy quà từ cốp xe xong, cả hai mới cùng nhau tiến vào bên trong Thẩm gia.
Phòng khách Thẩm gia lúc này thực sự rất đầy đủ, không thiếu vắng bất kỳ ai. Sự xuất hiện của hai người nhanh chóng khiến những người bên trong chú ý đến, chẳng mấy chốc đã trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.
Thiệu Huy lần đầu tiên cảm thấy áp lực vì bị nhiều người chú ý đến, mà những người này lại không phải ai khác chính là gia đình của bạn trai nên càng khiến cậu trở nên lo lắng hơn.
Cậu vô thức siếc chặt lấy bàn tay Thẩm Thịnh Quân, từ từ cũng hắn tiến vào bên trong sảnh lớn.
"Về rồi về rồi, anh hai cùng anh dâu về rồi!" Vừa tiến vào đã liền nghe thấy giọng nói của Thẩm Thịnh Anh, nó cứ vậy mà đứng sau lưng Vũ Ngọc Trinh réo lên.
Bà bị âm thanh của nó làm cho đinh tai nhức óc, khó chịu dùng tay đánh nó một cái nhắc nhở: "Cái thằng nhóc này, mọi người ai cũng đều nhìn thấy, con có cần phải ồn ào đến như vậy không?"
Nó bị đánh thì uất ức nói: "Ai mượn mọi người cứ im lặng quá làm chi." Thực sự không hề giống bình thường một tí nào.
Dù vậy Vũ Ngọc Trinh cũng chỉ quay sang lườm nó một cái, không tiếp tục nói gì thêm.
Lúc này Thẩm Hoài Khang mới bắt đầu lên tiếng: "Thịnh Quân, con không tính giới thiệu bạn đời với chúng ta à?"
Thiệu Huy nhận ra ông, mấy tháng trước ông còn từng đến tổng bộ để cùng ông nội cậu "uống trà", ấn tượng của cậu đối với ông quả thực rất sâu.
"Đây là người yêu con - Hoàng Thiệu Huy ạ." Hắn chỉ nói đúng một câu, ngoài ra không tiếp tục nói thêm bất kỳ điều gì khác, cực kỳ ngắn gọn.
Sau đó Thẩm Thịnh Quân giới thiệu gia đình mình với cậu: "Người ngồi ở chính giữa là ông nội - Thẩm Hoài Khang, hẳn là em đã từng gặp qua."
Hắn vẫn còn nhớ dòng tin nhắn cậu gửi đến cho mình trong thời gian làm nhiệm vụ, dù không trực tiếp nhìn thấy nhưng hắn vẫn có thể suy đoán được vẻ mặt của cậu lúc đó rốt cuộc có bao nhiêu đáng yêu.
"Ông nội Thẩm."
Ông nhìn cậu mỉm cười hiền dịu nói: "Chúng ta cũng đã từng gặp nhau một lần, cháu không cần phải quá câu nệ đối với ông."
"Vâng, cháu cảm ơn ông nội Thẩm."
Đợi cho cậu chào hỏi ông xong, Thẩm Thịnh Quân lại tiếp tục giới thiệu đến cha mẹ mình.
"Người đàn ông trung niên kia là cha tôi - Thẩm Quân Nam, còn người phụ nữ ngồi kế bên chính là mẹ - Vũ Ngọc Trinh."
"Cô chú Thẩm."
Khác hẳn với vẻ mặt nghiêm túc vừa nãy, vẻ mặt hai người lúc này khi đối diện với cậu trở nên niềm nở hơn rất nhiều.
Vũ Ngọc Trinh che miệng mỉm cười nói: "Đừng khách sao, dù gì cũng đã gọi cha bằng ông nội Thẩm rồi thì cứ việc gọi cô chú là cha mẹ đi, sớm muộn gì chúng ta cũng trở thành người một nhà với nhau cả mà."
Lời nói của bà khiến cậu cảm thấy ngại ngùng, không thể không lùi về sau một bước trốn ra sau lưng hắn để che đi gương mặt đang dần đỏ lên của mình.
Bà nhìn thấy hành động này của cậu thì bật cười thành tiếng, vỗ vỗ cánh tay chồng mình nói: "Ông xem, thằng bé dễ thương chưa kìa."
Thẩm Quân Nam mặt không biểu cảm, ánh mắt ông nhìn thẳng vào mặt hắn không mặn không nhạt nói: "Đúng là trâu già gặm cỏ non mà!"
Ông không hạn hẹp đến mức không biết đứa trẻ do con trai mình dẫn về là cháu trai độc đinh của nhà họ Hoàng, cũng biết rất rõ cậu nhóc này thua kém con trai mình đến tận bảy tuổi.
Vũ Ngọc Trinh nghe vậy thì đạp mạnh gót giày mình vào mũi chân ông, khiến ông đau điếng, xém chút nữa đã hét lớn lên vì đau. Nhưng vì hình tượng của mình trước mặt con dâu tương lai, ông không thể không kìm nén lại.
Thấy dặm thôi chưa đủ, bà còn cố tình nghiền qua nghiền lại mũi chân ông thêm vài lần cho bỏ tức.
Ông nghiến răng nghiến lợi nói khẽ: "Đau!"
"Cho ông chừa cái tội bôi nhọ con trai tôi, hứ!"
Tất cả mọi hành động của hai người đều đập thẳng vào mắt Thiện Huy, chăm chú nhìn hai ông bà đối đáp với nhau, cậu không nhịn được mà bất cười thành tiếng.
Tiếng lại này vô tình lọt vào tai hai đương sự đang ngồi ở kia, cảm thấy có vẻ như cậu đã bớt căng thẳng hơn so với lúc vừa bước vào, hai ông bà cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Hôm qua lúc gọi điện đến thông báo, Thẩm Thịnh Quân có nhắc nhở họ đừng quá nghiêm khắc với Thiệu Huy, đối với việc ra mắt gia đình mình, cậu vẫn luôn cảm thấy rất căng thẳng.
Vũ Ngọc Trinh tất nhiên hiểu rõ loại tâm lý này, thời trẻ bà cũng đã từng trải nghiệm qua loại cảm giác này.
Trước khi cậu đến, bà cũng đã thảo luận qua với mọi người, làm gì thì làm nhưng đừng treo vẻ mặt quá nghiêm túc khi đối diện với con dâu, nhất là ông chồng của mình, một kẻ luôn thích đeo mặt nạ nghiêm nghị này.
"Được rồi, người cũng đã đến rồi, chúng ta màu chóng vào trong dùng bữa thôi, kẻo thức ăn lại nguội.
"Ơ kìa, anh hai vẫn chưa giới thiệu con cho anh dâu mà."
"Em cùng em ấy còn xa lạ nhau sao?"
Câu hỏi của hắn khiến Thẩm Thịnh Anh cứng mồm, không thể phản bác được.
Quả thực hai người không xa lạ gì mấy, nhất là quãng thời gian cậu nằm trong bệnh viện, bởi vì thường xuyên mang đồ đến đến mối quan hệ của cả hai ngày càng trở nên thân thiết hơn, hệt như bạn bè lâu nằm với nhau vậy.
Vẫn là Thiệu Huy tốt bụng, cậu không muốn khiến cho nó phải lúng túng nên bèn chủ động nói: "Thịnh Anh này, anh là Hoàng Thiệu Huy rất vui được làm quen với em."
Thẩm Thịnh Anh hào hứng đáp: "Em là Thẩm Thịnh Anh, rất vui được làm quen với anh, anh dâu!"
Danh Sách Chương: