Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại càng thêm tái nhợt.
Câu này của Hoắc Tư Tước có thể xem là lịch lịch sự rồi, có thể là bởi vì tối qua cô không tiếc thân mà tự đâm mình một nhát để cứu con trai, đổi lại là trước kia hắn sẽ không nói nhẹ nhàng như vậy đâu.
Đúng vậy, cô có tư cách gì đi gặp cậu bé?
Lần đầu tiên cô vứt bỏ cậu, cũng đã làm cậu tổn thương một lần. Hiện tai, muốn gặp lại còn nói cô chưa chết, cô chính là mẹ cậu, chỉ là năm đó cô không cần cậu, đó chẳng phải tạo thành tổn thương lớn hơn đối với cậu sao?
"Phu nhân, tổng giám đốc không muốn có con, không sai, nhưng mấy năm nay, tổng giám đốc đối với tiểu thiếu gia thật sự rất tốt, ngài ấy tự mình trải qua những việc trước đây không hề làm, nhất là việc của một người mẹ, cô có biết vì sao ngài ấy lại chọn đến chỗ các cô chữa bệnh, cũng muốn mang theo tiểu thiếu gia cùng đi không? Là bởi vì tiểu thiếu gia gầy yếu bệnh tật lại còn là nhóm máu hiếm. Tổng giám đốc lo ngại cậu ấy có chuyện bất trắc nên phải mang theo cậu bên cạnh ngài.”
“……”
Một lúc lâu, Ôn Hủ Hủ cứng ngắc ngẩng đầu, mới nghe được rồi hỏi một câu: "Nhóm máu... Hiếm?"
Tiểu Lâm gật gật đầu: "Đúng, cậu ấy giống như cô, đều là máu Rh âm tính tương đối hiếm thấy, năm đó, tiểu thiếu gia bị sinh non bệnh tình hình nguy kịch, bệnh viện lại thiếu máu, tổng giám đốc vì cứu cậu, phải bay trực thăng suốt đêm đưa cậu đến bệnh viện đa khoa hoàng gia, lúc này mới cứu được mạng của tiểu thiếu gia, cho nên, phu nhân, cô thật sự hiểu lầm tổng giám đốc rồi, Nếu ngài ấy đối xử không tốt với tiểu thiếu gia, thì đã không cần phải hao tổn tâm trí như vậy."
Tiểu Lâm tỏ rõ thái độ rất chân thành.
Ôn Hủ Hủ nghe được, thoáng chốc, cổ họng cô tắc nghẽn, vẻ mặt của cô trở nên đặc biệt u ám.
“Tôi biết rồi, anh đi đi, tối hôm qua cám ơn anh, đúng rồi, sau này anh... đừng gọi tôi là phu nhân nữa, tôi đã không còn là vợ của anh ta rồi, vả lại nếu để tổng giám đốc của anh nghe xong lại cảm thấy khó chịu.”
“……”
Tùy đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn thở dài một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng vẫn không đủ dũng khí đi tìm Hoắc Dận, chỉ ở trong phòng chuyên tâm dưỡng thương.
Hoắc Tư Tước thấy cô không gây gỗ gì nên không nhốt cô nữa, cho cô đủ tự do đi lại.
Chỉ là không ngờ khi cả hai người đều đạt được thỏa thuận không gặp cậu bé, thì Hoắc Dận lại chủ động đến trước cửa phòng cô.
“Sao Dì vẫn còn bị nhốt?”
Hôm nay Hoắc Dận vẫn tới nơi lan can chơi máy bay không người lái, cho nên, cũng không tính là chủ động tìm tới cửa.
Thế nhưng, Ôn Hủ Hủ khi nhìn thấy bóng dáng cậu bé, lập tức không khống chế được.
“Dận Dận, con... sao con lại tới đây? Con một mình chạy tới? Ba con không trông chừng con sao?
“Tại sao ba tôi phải trông chừng tôi?”
Hoắc Dận có chút mất kiên nhẫn đáp lại, xoay người cầm máy bay không người lái trong tay rời đi.
Đứa nhỏ này, có tính cách hoàn toàn khác với Mặc Bảo, Mặc Bảo lúc nào cũng ôn hòa và tuyệt đối không phải là dùng thái độ này để nói chuyện với cô.
Nhưng đứa trẻ này thì không?
Khắp người cậu toát ra một luồng khí lạnh lẽo u ám, mới năm tuổi nhưng đã giống hệt ba mình.
Trái tim Ôn Hủ Hủ đau thắt lại.
Vội vàng đi theo phía sau, cô thận trọng đứng bên cạnh cậu bé: “Thật xin lỗi, Dận Dận, con hiểu lầm dì rồi, con chơi máy bay không người lái giỏi lắm, bay cao như vậy..”
Ôn Hủ Hủ không biết nên nói gì cho thích hợp.
Từ lúc Tiểu Lâm nói chuyện với cô xong, cô thực sự không dám đối mặt với đứa trẻ này, cô sợ mình nói sai, sợ mình lại mắc lỗi, cảm giác tội lỗi trong lòng cô luôn bộc phát ra ngoài.
Làm cho cô ngay cả dũng khí nhìn cậu cũng không có.
Quả nhiên, đứa nhỏ này căn bản không để ý tới cô, cậu đi tới bên cạnh lan can bắt đầu điều khiển máy bay không người lái trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng hoàn toàn xem Ôn Hủ Hủ như không tồn tại.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy chua chát, nhìn về phía máy bay không người lái trên đầu.
“Đúng rồi Dận Dận, dì quên nói với con rằng loại máy bay không người lái này có thể bay tốt hơn nếu con thêm một ít lá thiếc vào đuôi, có thể bay cao hơn, cũng có thể khống chế phương hướng tốt hơn.”
Kể từ khi xuất hiện, cuối cùng, đứa trẻ đứng đó với khuôn mặt lạnh lùng cũng chịu nhìn về phía cô.
Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ vui mừng khôn xiết: "Thật, nếu con không tin, dì có thể thử cho con xem.”
Sau đó, Ôn Hủ Hủ lập tức đi tìm giấy bạc.
Phương pháp này, là Ôn Hủ Hủ học được từ Mặc Bảo, hai anh em mặc dù chưa từng gặp nhau, nhưng sở thích lại giống nhau, trong nhà của cô cũng mua không ít giấy bạc cho Mặc Bảo.
Cho nên, lúc Mặc Mặc chơi, cô cũng thỉnh thoảng nhìn thấy cậu bé chơi như vậy.
Ôn Hủ Hủ rất nhanh từ trên thuyền tìm tìm thấy mấy hộp thuốc lá rỗng, sau đó chạy về bên cạnh đứa bé.
“Dận Dận con xem, Đây chính là giấy bạc, đợi chút, dì sẽ lấy nó ra.”
Cô thở hồng hộc ngồi xổm trước mặt đứa bé, xé hộp thuốc lá rỗng liền lấy giấy gói bên trong ra, chuẩn bị lột giấy bạc bên trên.
Ngay từ đầu Hoắc Dận đã không coi trọng việc này lắm.
Thế nhưng, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ngồi xổm ở đó thật sự bóc cả tờ giấy bạc, lòng hiếu kỳ của cậu nghiêm túc nhìn về phía cô.
“Dận Dận, con đã từng làm cái giấy bạc này chưa?
“……”
Không ai trả lời, mặc dù Hoắc Dận đứng ở bên cạnh cô, nhưng vẫn không buồn lên tiếng.
Danh Sách Chương: