“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Vừa vặn lúc này Mặc Bảo nhìn thấy mẹ mãi vẫn chưa đi ra, cho nên đi vào tìm mẹ, thấy mẹ bị tức giận thành như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cũng bắt đầu cau có.
“Lại là tên bại hoại kia bắt nạt mẹ? Làm cho mẹ tức giận như vậy!”
"Không có việc gì không có việc gì, Mặc Mặc, cái kia... Mẹ muốn thương lượng với con một chuyện, con và em gái có muốn về chỗ cậu bà nội không?"
Ôn Hủ Hủ ngồi xổm trước mặt con trai, cố gắng không để cho cậu nhìn ra tâm tình của mình, bắt đầu cẩn thận thương lượng chuyện này.
Sự tình đã phát triển đến nước này, cô đã không có cách nào tránh né nữa, kế tiếp, cô phải đi gặp tên cặn bã kia, cứu Chung Vãn ra.
Nhưng hai đứa nhỏ này thì sao?
Cô khẳng định là không muốn hai đứa nhỏ này đi cùng, cũng không thể để hai hai đứa nó ở lại nơi này, làm như vậy quá nguy hiểm, dựa vào sự âm hiểm của tên cặn bã kia, hai đứa nhỏ rất nhanh sẽ bị phát hiện.
Cho nên, để tránh cho bọn họ rơi vào trong tay tên cẩu đàn ông này, biện pháp duy nhất, chính là chia làm hai đường, đưa đứa nhỏ về nước trước.
Mặc Bảo cong đôi mắt trăng lưỡi liềm xinh đẹp nhìn mẹ: "Về chỗ cậu bà nội? Mẹ nói về nước sao? Có thể nha, mẹ cũng cùng nhau trở về sao?”
"Ừm, mẹ cũng về, nhưng mà có thể mẹ phải về muộn một chút, con để người đưa con và em gái về trước được không?"
“Được, vậy mẹ cũng phải tới sớm một chút nha.”
Mặc Bảo vẫn rất dễ nói chuyện, nghe được mẹ chuẩn bị cho cậu và em gái về nước, tiểu tử kia liền đồng ý.
Vì thế Ôn Hủ Hủ lập tức đi đặt vé máy bay cho hai đứa nhỏ, thuận tiện, liên hệ với một người bạn đáng tin cậy khác, đưa hai đứa nhỏ này qua dàn xếp ổn thỏa.
Nửa giờ sau, tại một bến tàu nào đó.
Ôn Hủ Hủ dùng tốc độ nhanh nhất nhất để đến đây, rốt cục cũng nhìn thấy Chung Vãn bị trói treo ở ngoài boong tàu, mà lúc này, cô đang không ngừng giãy dụa hoảng sợ khóc lớn.
Tên súc sinh này!
Ôn Hủ Hủ tức điên lên, từ trong xe bước xuống, cô liền vọt tới trước chiếc thuyền.
“Hoắc Tư Tước! Tên khốn kiếp này, anh mau thả cô ấy ra, anh có bệnh à? Người anh muốn tìm là là tôi, anh trói cô ấy lại làm gì? Anh mau thả cô ấy ra!”
Ôn Hủ Hủ thật sự là tức đến ót đều đau, nếu như trong tay có thanh đao, phỏng chừng cô trực tiếp đi lên đem tên súc sinh này chặt thành hai mảnh!
Gào lên vài câu, cuối cùng, tên đàn ông khốn nạn này cũng xuất hiện.
Trên mặt biển gió thổi vù vù rất lạnh, tiếng khóc thê lương của người phụ nữ trên boong tàu vẫn văng vẳng bên tai. Nhưng cái tên chó má cũng không bằng kia đang nhâm nhi một ly rượu vang.
Hắn mặc một bộ đồ vest màu sậm, áo sơ mi màu trắng bên trong thẳng tắp, tôn lên vẻ cao quý tao nhã, sau khi hắn lên boong tàu, tùy ý ngồi xuống ghế do thủ hạ chuẩn bị trước đó, tư thế lười biếng ánh mắt thờ ơ nhìn về phía Ôn Hủ Hủ.
“Cuối cùng thì cô cũng tới?”
“……”
Ôn Hủ Hủ hít sâu một hơi, đè nén lửa giận ngập trời trong lồng ngực.
“Anh thả cô ấy ra, không phải anh muốn tôi theo anh trở về sao? Được, tôi đồng ý!
“Sảng khoái như vậy? Không chơi nữa?”
“……”
Ôn Hủ Hủ cố gắng nhắm mắt lại, nắm chặt nắm đấm, tự nói với mình không nên so đo với loại người đầu óc có bệnh này, ai so đo người đó chính là ngu ngốc!
Mấy phút sau, Chung Vãn được thả xuống, mà Ôn Hủ Hủ thì đi lên thuyền.
“Nancy, xin lỗi......”
Sau khi Chung Vãn được thả xuống, thấy được Ôn Hủ Hủ lên thay thế cho mình thì áy náy khóc không thành tiếng, cho dù lúc này trên mặt cô vẫn chưa hoàn hồn, trên cổ tay cũng vừa đỏ vừa sưng.
Ôn Hủ Hủ vội ôm lấy cô, vỗ vỗ sau lưng cô: "Không có gì, cậu không cần nói xin lỗi với tôi, thật sự người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng.
Chung Vãn: "......”
Qua một hồi lâu, Chung Vãn vẫn còn đang run rẩy, liếc mắt nhìn người đứng sau lưng Ôn Hủ Hủ, lúc này mới khàn khàn hỏi một câu.
“Nancy, rốt cuộc cậu gặp phải phiền toái gì? Bọn họ muốn dẫn cậu đi đâu?”
Là bạn tốt nhiều năm, Chung Vãn rất quan tâm cô.
Nhưng mà, lúc này Ôn Hủ Hủ sao có thể nói cho cô biết chân tướng sự tình chứ?
Hiện giờ hi vọng lớn nhất của cô chính là không để cho tên ác ma này liên lụy những bằng hữu khác của cô.
Ôn Hủ Hủ cho người mang Chung Vãn đi, sau đó, cô đứng ở trên boong tàu lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không giận không vui, trải qua thời gian dài như vậy, cô đã bình tĩnh lại.
Thế nhưng cặp mắt kia, lại như tuyết mùa đông bao trùm, không chỉ không nhìn thấy nửa điểm ấm áp, Hoắc Tư Tước thậm chí còn nhìn ra ở bên trong sự thù địch và chán ghét.
Cô hận hắn?
Người đàn ông bưng ly rượu đỏ, đôi mắt đỏ tươi đầy tơ máu híp lại.
"Cô không cần nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi đã nói rồi, tôi muốn mang cô trở về bồi tội, cho dù cô chết thì tôi tôi cũng sẽ mang man thi thể của trở về!"
“Hoắc Tư Tước, có đôi khi tôi thật sự cảm thấy kỳ quái, anh hao hết tâm tư đưa tôi trở về như vậy, sẽ không sợ tôi phá hư tình yêu vĩ đại của anh sao? Anh đừng quên, hai người đã trải qua 'nhấp nhô' mới ở bên nhau.”
Ôn Hủ Hủ lập tức phản bác lại.
Danh Sách Chương: