“Cô còn cho rằng cô có lý phải không? Được, người đâu, đem cô ta mang về cho tôi!”
Hoắc Tư Tước bỗng nhiên quát to một câu.
“Anh định đưa tôi đi đâu? Để tôi nói cho anh biết Hoắc Tư Tước, bây giờ tôi là công dân hợp pháp của nước M, anh tùy tiện bắt tôi, sẽ là phạm pháp đấyđấy!"
Hắn cười lạnh một tiếng: "Phạm pháp? Ở đây tôi chính là luật pháp!”
“……”
“Hoắc Tư Tước! Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Anh bị bệnh à? Anh là người mà ngay từ đầu đã không muốn có tôi, vậy tại sao lại mang tôi trở về làm gì? Anh muốn phô trường mình là người đàn ông có ba bốn người vợ hay sao? Hoắc Tư Tước, cái tên thần kinh này, mau thả tôi ra”
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bị bắt đi, mọi người ở tầng ba vẫn còn nghe thấy những lời mắng chửi từ tầng một của cô.
Trợ lý Tiểu Lâm thấy trên rán của hắn giật giật những đường gân gân xanh, hận không thể thoát ra khỏi cục diện này, trốn càng xa càng tốt.
Thật kinh khủng, phải không?
Cô vợ cũ này dám mắng ra những lời như vậy.
Cuối cùng, Ôn Hủ Hủ vẫn bị mang đi.
Sau khi bác sĩ Nancy bị bắt đi, bệnh viện náo loạn cả buổi sáng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại
——
Trong một căn hộ cao cấp nào đó ở trung tâm.
Mặc Bảo và em gái đã được Chung Vãn đón về, cô ấy dựa theo tin nhắn Ôn Hủ Hủ để lại, không đưa hai đứa nhỏ đến nhà bọn họ, mà là mang về nhà trọ của mình.
“Mặc Bảo, Nhược Nhược, dì Chung phải đi mở cửa tiệm, hai đứa ở nhà dì Chung xem ti vi, dì Chung sẽ mua đồ ăn ngon về cho các con.”
“Vâng, dì Chung.”
Nhược Nhược là tín đồ ăn vặt, lập tức đồng ý.
Mặc Bảo cũng gật đầu, nhưng cậu bé này sau khi dì Chung đi rồi liền chạy đến ngày điện thoại bàn, chuẩn bị gọi điện.
Nhược Nhược ôm búp bê vải tới bên cạnh anh trai: "Anh, anh đang muốn làm gì vậy?”
Mặc Bảo nhấc ống nghe lên: "Anh muốn gọi điện thoại cho mẹ, xem mẹ có phải đang ở bệnh viện hay không?"
Nhược Nhược: "Hả?”
Cái đầu nhỏ của cô bé không đủ thông minh bằng anh trai, cô bé không rõ tại sao mẹ lại không ở bệnh viện? Không phải mẹ đã quay lại bệnh viện làm việc sao?
Cô bé mờ mịt nhìn anh trai một lúc, cảm thấy có chút buồn chán, lại ôm búp bê vải đi xem phim hoạt hình.
Mười mấy giây sau, bên bệnh viện nhận điện thoại.
“A lô?”
"Xin chào, cháu muốn hỏi, hôm nay bác sĩ Nancy có đến không?"
“Bác sĩ Nancy, thật ngại quá, hôm nay cô ấy không có ở đây, nếu cháu là bệnh nhân của cô ấy hẹn trước, có thể hẹn lại với cô ấy vào dịp khác.”
Y tá nhẹ nhàng nói với Mặc Bảo qua điện thoại, mẹ cậu bé không ở bệnh viện.
Sao có thể thế được?
Mẹ không đi bệnh viện, còn có thể đi đâu?
Mặc Bảo không tin những lời này, nhưng cậu bé biết có hỏi thêm cũng vô ích, vì vậy cậu leo xuống ghế đi vào phòng làm việc của dì Chung.
Vài phút sau, trên màng hình máy tính phòng làm việc, các video của bệnh viện Clear xuất hiện trên máy tính của nhà dì Chung.
Quả nhiên, những hình ảnh này vừa xuất hiện trong máy tính, rất nhanh, cậu đã sớm thấy mẹ ở sảnh, thang máy, cửa phòng giám đốc bệnh viện.
Tại sao mẹ lại vào đó? Vì sao mẹ cậu bị người đàn ông mặc đồ đen khiêng đi?
Cậu bé nhướng mày!
Khách sạn Hilton lúc này.
Ôn Hủ Hủ bị bắt vào đây, vẫn không ngừng giãy dụa.
Cô yếu đuối, bất lực giãy dụa muốn thoát ra khỏi người đàn ông cao lớn mặc đồ đen này, nhưng sức lực cô có hạn, cho nên bị cưỡng chế đưa lên tầng cao nhất của khách sạn, đối diện với một người đàn ông bỉ ổi!
“Hoắc Tư Tước, tôi sẽ không chữa trị cho anh, anh đừng phí công vô ích!”
Bị khiêng vào phòng, cô không thèm nhìn vào nơi xa hoa rộng rãi này mà xoa xoa cổ tay bị đau của mình, mở miệng nói.
Sau khi dứt lời, Hoắc Tư Tước không lên tiếng mà có một cái bóng nhỏ chạy tới trước mặt hắn ta.
Ôn Hủ Hủ: "......”
“Ba về rồi? Muộn 38 phút, hôm nay con sẽ không cần đi nhà trẻ!”
Đây là một đứa trẻ có chín phần giống Hoắc Tư Tước, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé rất lạnh lùng mang theo vẻ lãnh đạm, khí tức tỏa ra giống hệt ba nó như đúc.
Hơn nữa, giọng điệu chẳng khác gì tên đàn ông này!!
Ôn Hủ Hủ bị sốc đến mức quên hết mọi thứ.
Hoắc Tư Tước không nhìn cô, nhẫn nại đi tới trước mặt con trai: "Sáng nay ba có chút việc, nên về trễ một tí, sau này ba sẽ bồi thường cho con, OK?"
Hoắc Dận mặt không chút thay đổi: "Lúc ba ký hợp đồng, cũng lật lọng với người khác như vậy sao?"
Hoắc Tư Tước: "......”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Ngay khi một người đang vô cùng tức giận, một người thì trợn mắt há hốc mồm, bỗng nhiên, ánh mắt đứa nhỏ này trực tiếp nhìn về phía Ôn Hủ Hủ.
“Cô này là ai?”
“!!”
Ôn Hủ Hủ đột nhiên cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực, âm thanh “ong ong ong” vang vọng bên tai, cô kích động đến mức cả người đều run rẩy.
Danh Sách Chương: