• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yoonshin rất lịch sự mở cửa và thò đầu vào. Khi vị khách của anh không nói gì, Sehun ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu của mình. Khi nhìn thấy Yoonshin, anh ngả người ra sau ghế khiến nó kêu cót két.

"Tuyệt vời. Cứ treo trên khung cửa đi. Nó giống y như cuộc sống của cậu vậy đó" Sehun cáu kỉnh nhận xét.

"Anh đang nói tôi là kẻ mơ hồ sao?"

"Sao nào? Cậu cảm thấy bị xúc phạm hả?"

"Thật lòng là vâng ạ."

Trong khi người kia đang cười một cách trống rỗng, Yoonshin bước vào phòng và đóng cánh cửa sau lưng lại, sau đó cậu đi về phía bàn của Sehun. Cậu ôm tài liệu của mình và đứng cạnh Sehun, lén nhìn vào đống giấy tờ mà Sehun đang đọc. Anh khoanh tay và vắt chân một cách ngạo mạn rồi nhìn chằm chằm vào Yoonshin.

"Nếu cậu bước vào không gian của tôi, thì hãy nói rõ mục đích của mình. Đừng có lấy cắp bất cứ thứ gì."

"Ai đã lấy cắp thứ gì chứ?"

"Cậu không thích trộm đồ à?"

Yoonshin nhăn mặt trước lời nhận xét đầy ẩn ý của Sehun. Đôi má cậu hồng lên một cách yếu ớt. Có vẻ như Sehun đã biết Yoonshin đã lẻn vào văn phòng này từ trước rồi. Cậu nghĩ mình nên nói rõ, nhưng lại không muốn xóa đi vẻ mặt dịu dàng mà Sehun đã dành cho cậu, khi anh thử thách sự trung thực của Yoonshin.

"Vậy thưa luật sư cấp cao," Yoonshin bắt đầu nói, muốn thú nhận những hành vi sai trái của mình.

Tuy nhiên, Sehun đã cắt đứt chủ đề này ngay lập tức, "Cậu định nói gì vậy? Cậu đã tôi mất tập trung nên cần nói với tôi điều gì đó quan trọng tương đương đấy nhé."

Quả là Kang Sehun, anh thực sự phù hợp với từ cao tay. Thực ra Yoonshin cũng có ấn tượng tương tự như thế với anh rể của cậu, nhưng đó là chuyện rất lâu rồi. Nếu sự kiêu ngạo của anh rể cậu là do quyền lực mà hắn ta nắm giữ ngay từ ngày anh ta được sinh ra, thì của Sehun lại là từ sự tự tin sinh ra từ những nỗ lực của anh.. Yoonshin không thể nói sự kiêu ngạo của một ai đó là sai hay đúng, nhưng trong mắt cậu, thái độ của Sehun là cực kỳ hợp lý.

Yoonshin rời mắt khỏi đống tài liệu và nhìn chằm chằm vào Sehun. Cuối cùng thì Sehun cũng chăm chú nhìn lại cậu, không biết là vì anh cảm thấy thích thú hay khó chịu với ánh mắt của Yoonshin nữa. Họ trao đổi ánh nhìn với nhau trong sự im lặng, nhưng Yoonshin không hiểu tại sao bản thân cậu lại cảm thấy ngại ngùng. Cuối cùng, Yoonshin đành giương cờ trắng.

"Hôm nay tôi sẽ nghỉ làm sớm để đến bệnh viện ạ."

Lông mày của Sehun hơi nhíu lại khi nghe thấy điều ấy: "Cậu là người bị ốm hay là ai khác?"

"Nếu tôi bị ốm thì anh sẽ lo lắng chứ?" Yoonshin trả lời bằng một câu hỏi khác.

"Vậy là người khác hả."

Nỗ lực của Yoonshin đã bị nhìn thấu. Cậu liếc nhìn người đàn ông kia. "Tại sao cách này không hiệu quả với anh vậy nhỉ?"

"Lớp học của tôi khác với lớp học của cậu."

Yoonshin không thể phủ nhận điều đó, vì vậy điều tốt nhất cậu có thể làm là thay đổi chủ đề. "Chà, tại anh không nói gì nên tôi mới phải hỏi đây ạ. Tối nay anh có muốn gặp tôi không ạ?Tôi sẽ mua cà phê cho anh."

"Cậu nghĩ mình là ai mà hỏi tôi có muốn gặp cậu không?"

Yoonshin xem xét cẩn thận từ ngữ mình định nói rồi hỏi lại, lần này có vẻ không tự tin cho lắm.

"Làm ơn..có thể gặp tôi được không thưa ngài luật sư."

"Tôi bận" Sehun thản nhiên trả lời cộc lốc rồi quay lại làm việc của mình.

Yooshin cạn lời, cậu đáp đống hồ sơ lên bàn và cố ý gây ra tiếng động biểu thị sự bất mình với cái gã vô cảm dám hôn cậu như hổ đói ngày hôm qua, đầu lưỡi vẫn còn vương vấn ở đây này mà anh lại tỏ ra không có gì như vậy sao. Lúc đó, miệng cậu gần như tê dại, đến nỗi chỉ còn lại cảm giác trơn trượt sau khi khoang miệng bị cọ xát liên tục bởi đôi môi của người kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK