Khi đó Yoonshin đang cầm tệp tiền lệ ly hôn. Anh cũng nhớ lại lúc cậu khóc sau khi gặp chị gái mình, sự ủ rũ và sự lo lắng và cay đắng đọng lại trong mắt Yoonshin kể từ hôm ấy. Sehun cảm thấy các mảnh ghép đang dần được nối lại với nhau.
"Tôi đang ở trong ngõ cụt rồi," Yoonshin đã nói với anh như thế.
Cậu sẽ sử dụng một cụm từ drama như vậy nếu có chuyện gì đó xảy đến với chị gái mình chăng? Nếu chị gái của Yoonshin ly hôn, sẽ không tránh khỏi sự phản đối từ phía công chúng, vì đối phương là con trai của một tập đoàn lớn nhất nhìn Hàn Quốc, và cả hai đã xây dựng hình tượng gia đình hạnh phúc suốt 10 năm nay rồi. Nhưng chừng nào Sehun còn là bên thứ ba thì anh hoàn toàn có thể tách mình ra trước khi bị lún sâu vào rắc rối đó.
Suy đến cùng sẽ có hai khả năng. Hoặc là Yoonshin táo bạo nhưng lại yếu đuối về mặt tinh thần, hoặc có một vấn đề nghiêm trọng khác đằng sau bức màn này chưa được tiết lộ.
Sehun tựa đầu vào chiếc ghế dài và nhìn quanh văn phòng gọn gàng của mình trước khi nhắm mắt lại.
* * *
Tại quán cà phê ở tầng một của công ty, Yoonshin ngồi đối diện với khách hàng và xem xét kỹ lưỡng bằng chứng trên tay. Cậu đã xuống gặp khách hàng theo yêu cầu tha thiết của Mihee, nhưng cậu hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với vụ án này.
Sehun thường so sánh công việc của họ với việc đi mua sắm. Công việc pháp lý là một loại hình công nghiệp dịch vụ. Cứ tưởng khách hàng là thượng đế nhưng không phải như vậy. Người bán có quyền không muốn bán dịch vụ của họ. Những vấn đề như thế này là loại mà Yoonshin sẽ không bao giờ đảm nhận nếu cậu vẫn còn làm việc ở nơi khác.
Thành thật mà nói, Yoonshin đã rất muốn đứng dậy và rời khỏi cuộc gặp mặt này. Cậu lật qua các tờ giấy và sau đó nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình.
"Tôi vừa được thông báo về vụ này khi đi xuống lầu một thôi ạ. Vì thế tôi đã không có cơ hội để xem xét hết tất cả những tình tiết. Vì vậy, hmm... Anh đã lái xe trong tình trạng say xỉn, rồi tông vào một đứa trẻ trên đường, sau đó bỏ chạy. Anh đã bỏ lại đứa trẻ phía sau. Anh cũng đã can thiệp vào hiện trường vụ tai nạn đúng chứ?"
Người đàn ông lặng lẽ đưa ra lời bào chữa. "Tôi đã rất sốc, và lúc ấy trời đã tối... Nhưng tôi đã quay lại và báo cáo về vụ tai nạn. Tôi cũng có bản ghi cuộc gọi của mình cho cảnh sát nữa."
Người đàn ông lật tài liệu đến một trang gần mặt sau của hồ sơ cho Yoonshin. Yoonshin tập trung chú ý vào tờ giấy. Đó là bản ghi cuộc nói chuyện qua điện thoại được ghi lại với nhân viên điều phối 911. Khách hàng hẳn đã thực sự bị sốc vì anh ta đã nói rất nhiều địa điểm, và người điều phối đã phải lặp lại câu hỏi rất nhiều lần."
"Còn CCTV thì sao? Tại sao không thấy nó trong danh sách bằng chứng? Thường thì sẽ có CCTV xung quanh mà," Yoonshin hỏi một cách sắc sảo.
"Đó là quốc lộ ở ngoại ô tỉnh Gyeonggi. Cảnh sát nói rằng đó là nơi hẻo lánh nên không có."
"Được rồi. Vậy anh có hình ảnh hoặc video về hiện trường vụ tai nạn không?"
Tôi không nghĩ mình sẽ chụp những thứ đó, nhưng tôi có camera hành trình của ô tô. Đây—tôi đến đây để giao bản gốc ạ. Luật sư Song nói mọi chuyện sẽ không thuận lợi cho tôi có đúng không?"
Yoonshin để chiếc thẻ nhớ vào bên trong cặp tài liệu. Sau đó cậu lật lại các trang tường trình một lần nữa. Cậu chụp một bức ảnh có tên và thông tin liên lạc của nhân chứng cũng như thông tin liên lạc của mẹ của đứa trẻ đã nộp đơn khiếu nại.
"Nhân chứng này đã thấy anh chạy trốn, phải không?"
"Phải, và họ cũng thấy tôi quay lại vụ tai nạn nữa."
"Anh đã làm rất tốt khi có được tên và thông tin liên lạc của nhân chứng đấy." Yoonshin nói với khách hàng.
Yoonshin lôi bức ảnh của đứa trẻ ở giữa tập tài liệu ra và nhìn chằm chằm vào nó. "Sẽ mất tám tuần để bệnh nhân có thể hồi phục hoàn toàn... Cậu ấy bị gãy xương. Tình trạng của cậu ấy không tốt lắm."
"Tôi chỉ va nhẹ vào cậu ấy thôi nhưng mà vì cậu ấy còn trẻ quá nên..." khách hàng nói thêm.
Khi nghe thấy điều đó, Yoonshin lạnh lùng lườm người đàn ông. "Anh cũng nói như vậy trước mặt cha mẹ đứa nhỏ sao? Rằng xương của con họ có thể dễ gãy vì nó còn quá nhỏ?"
Danh Sách Chương: