Cậu bị sốc đến mức phải mất một lúc thì mới cảm nhận được dòng cảm xúc như cơn sóng bị kìm nén tràn ngập trong lòng mình. Cổ họng cậu như nghẹn thắt lại, và ngay sau đó đôi mắt bắt đầu nóng lên. Khuôn mặt xanh xao và hoang mang của anh xụ xuống. "Cái quái gì đang xảy ra vậy?"
Ai là người đầu tiên phải sử dụng cụm từ "bất ngờ trúng đạn" đây?
Yoonshin đã cảm thấy như vậy.
Cậu không hề cảm thấy trống rỗng vào cái ngày cha mình qua đời. Đó là khoảnh khắc buồn nhất mà cậu từng trải qua, nhưng lúc đó cậu không hề cảm thấy bất lực tột cùng như lúc này. Cha cậu đã dành gần một nửa cuộc đời của ông để giúp đỡ những người đang phải vật lộn với cuộc sống có thể tồn tại. Và khi ông ấy ra đi khi đang làm việc cũng là một điều chính đáng và tự hào. Tuy nhiên, em gái cậu thì không như thế. Cô ấy là người nên được sống hạnh phúc, vậy mà cô lại rơi xuống hố sâu không đáy, và cậu lại chẳng thể làm gì được.
Thu thập bằng chứng, điều đó có nghĩa là cô ấy đang thu thập tất cả các dấu vết của sự lạm dụng như những gì cậu vừa thấy trên cổ của chị gái mình. Anh rể của cậu đang ngoại tình hoặc thực hiện những việc đê hèn khác. Nếu hắn đã yêu cầu ly hôn rồi thì có lẽ họ đã hết yêu nhau. Yoonshin không biết xung đột của họ bắt đầu từ khi nào, nhưng xem xét những hành động của chị gái mình thì có vẻ như đó không phải là việc mới xảy ra.
Thường thì cậu và chị gái sẽ gặp mặt 2 tháng một lần. Cậu chưa từng nghĩ rằng chị mình sẽ phải trải qua những điều như vậy. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy một vết sẹo nào trên gương mặt phúc hậu của chị. Nhưng hôm nay cậu đã nhìn thấy chúng.
Điều này có nghĩa là anh rể của cậu ngày càng trở nên bạo lực hơn. Chị gái của cậu nói rằng cô sẽ chịu đựng điều đó dù là về thể chất hay tinh thần. Yoonshin không thể đánh giá được sự quyết tâm của cô đang mạnh mẽ đến nhường nào.
'Nó bắt đầu từ khi nào vậy?' Những giọt nước mắt trên khóe mắt Yoonshin rơi lã chã và lăn dài trên gò má cậu. Như thể một dòng suối âm ỉ bắt đầu vỡ chắn và cứ thế tuôi rơi. Đôi chân cậu run lên trong buồn bã và thất bại.
Bỗng dưng cậu ngồi thụp xuống không còn chút sức lực, rồi áp trán vào đầu gối.
Làn gió đêm khô khan nhưng tươi mát giờ đây làm cậu đau như dao găm.
"Chị muốn em phải làm sao khi chị trói tay em lại và bảo em cứ mặc kệ chị cơ chứ...?" Yoonshin vùi đầu cố kìm nước mắt ở một góc vỉa hè. Không khí se lạnh bao quanh cậu, ngưng lại một lúc rồi thổi đi nơi khác.
Trong lúc ấy có một chiếc sedan sang trọng màu đen như màn đêm đang lảng vảng phía sau vài mét.
Người đàn ông trong xe duỗi người và đặt tay lên vô lăng. Anh chống chiếc cằm đã cạo râu nhẵn nhụi lên cánh tay, quan sát thật lâu bóng lưng run lên bần bật của Yoonshin. Giọng nói thoát ra từ đôi môi có hình dáng tuyệt đẹp của anh giống như thủy triều rút nước. "Bức tranh này thú vị thật đấy."
Một người phụ nữ nhét phong bì vào tay một người đàn ông, bỏ lại người đàn ông đang khóc lóc run rẩy.
Người đàn ông có đôi mắt sâu thẳm và đen láy đang nhìn ra bên ngoài kia chính là Sehun, anh vừa mới tan sở.
Khi đang lái xe ở lối vào tòa nhà, anh phát hiện một người đàn ông và một người phụ nữ đang tranh cãi trên con đường hẹp bên cạnh. Ban đầu anh định bỏ qua nó, nhưng cậu chàng kia có vẻ quen quen. Anh bèn đậu xe ở một khoảng cách an toàn và bắt đầu theo dõi màn cãi vã giữa cả hai. Một lúc sau thì người phụ nữ đã rời đi trước, bỏ lại người đàn ông đứng một mình.
Một lúc lâu nữa, Sehun để ý thấy Yoonshin đang khóc và không thể di chuyển một lúc lâu, mãi cậu mới đứng dậy. Anh lấy điện thoại từ túi áo khoác bên trong ra. Lúc đó đã hơi quá nửa đêm.
Sehun gọi cho Thư ký Tak, đầu dây bên kia ngay lập tức nhấc máy dù đã khá muộn. "Vâng thưa ngài. Cuộc họp của anh có kết thúc tốt đẹp không?"
Thư ký Tak, tôi sẽ gửi cho cậu chi tiết trong tin nhắn. Cậu sẽ cần phải tìm thông tin từ chiếc xe đó." Sehun đi thẳng vào vấn đề.
"Một chiếc xe? Ngay lập tức ấy ạ? Việc này có khẩn cấp lắm không ạ?"
"Chỉ cần cho tôi biết trong ngày mai là được. Tôi đã có linh cảm về việc đó là ai, nhưng tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu kiểm tra rõ ràng."
"Chuyện này có liên quan đến vụ án anh đang làm phải không? Tôi sẽ ghi lại, hồ sơ nào ấy ạ?
"Không cần đâu. Đó chỉ là sự tò mò cá nhân thôi."
Im lặng 1 chút, thư ký Tak hỏi lại "Tò mò cá nhân? Nhân dịp gì vậy ạ?"
"Cậu muốn biết điều gì?"
"Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên anh hỏi tôi điều gì đó liên quan đến vấn đề cá nhân đấy nên tôi đang sốc đấy ạ. Có phải là phụ nữ không?"
"Đừng quá quan tâm đến việc của tôi. Tôi đã bảo cậu rồi mà. Bạn không phải kiểu của tôi."
"Và tôi cũng đã nói với cậu rằng tôi không phải là gay rồi. Cậu biết là rất kỳ cục nếu cậu cứ phản ứng kiểu phòng thủ như vậy, phải không?"
"Sáng mai, trước giờ làm việc của tôi."
"Chắc chắn rồi. Tôi sẽ gọi cho anh ạ. Chúc anh có những giấc mơ ngọt ngào nhé!," thư ký Tak trả lời.
Sehun càu nhàu rồi cúp máy. Sau đó, anh tiếp tục quan sát Yoonshin- người đang thu mình trong góc phố.
Cách Yoonshin cuộn người lại thành một quả bóng trong khi một tay còn lại nắm chặt chiếc phong bì trông thật đáng thương. Hình ảnh tươi sáng và tự tin mà cậu thường thể hiện đã biến mất không một dấu vết. Bất chợt một ký ức rất cũ bỗng ùa về, hình ảnh này đã từng xuất hiện trong quá khứ.
Rất lâu về trước, Sehun đã nhìn thấy Yoonshin khóc như thế này, lúc đó cậu chắc khoảng 20 tuổi. Đó là tại đám tang giáo sư Do, ba Yoonshin.
Khi đó, Yoonshin cũng đã thu mình trong một góc hành lang của nhà tang lễ mà khóc nức nở. Sau đó cậu nắm lấy gấu áo khoác của Sehun, kẻ gần như là một người xa lạ. Sehun đã thắp hương xong, định đẩy cậu ra để đi về, nhưng bàn tay đó đã nắm chặt lấy áo khoác của anh đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Yoonshin cố gắng nói bằng giọng run run của mình, "Tôi thực sự xin lỗi, nhưng anh có thể ở lại với tôi một lúc được không? Tôi không nghĩ mình có thể ở lại đây một mình."
Có vẻ như Yoonshin muốn ở bên cạnh ai đó và khóc cho thỏa thích, nhưng cậu không muốn những người thân thiết nhìn thấy cậu đau lòng như thế. Đến tận bây giờ Sehun cũng không thể hiểu được điều gì đã xảy ra vào ngày đó.
Danh Sách Chương: