• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tranh Nhi bị Hứa Mộ Nhiên vắt kiệt sức lực, nằm ngủ thêm thếp, hắn lại lên cơn thèm thuốc, muốn gọi lễ tân đem lên lại sợ kinh động Tranh Nhi đang ngủ, buộc lòng để cô ở một mình một lúc. Hắn rón rén rời đi, tự mình lấy thuốc, thuận tiện ở bên ngoài hút cho thỏa cơn thèm.

Khói thuốc mịt mù trong không khí, cơn mưa kia vẫn chưa dứt, hạt tuy không còn nặng, nhưng gió vẫn lồng lộng, kim đồng hồ trên tay hắn điểm 11h đêm, hắn thấy đã muộn, dập tắt đi điếu thuốc chỉ hút được một nửa trong tay, trở về với người phụ nữ của hắn.

" Anh !

Tuyết Ánh ! " tiếng hắn gọi thầm trong trí não.

Đoạn, Hứa Mộ Nhiên vừa xoay người vào chấn động ngay tại chỗ, mắt hắn rất tinh, gặp ngay Hứa Đoản đang vác theo Âm Tuyết Ánh đứng trước một căn phòng, hắn vội núp, quan sát thật kĩ. Âm Tuyết Ánh trên vai Hứa Đoản đã ngất, dường như là bị đánh ngất, Hứa Đoản quẹt thẻ phòng, đi thẳng vào trong đó không chút do dự.

Sắc mặt của Hứa Mộ Nhiên lập tức biến sắc, không phải vì hắn ghen, cũng không phải tính chiếm hữu Tuyết Ánh là vợ hắn không cho bất cứ kẻ nào chạm vào, mà là hành động lộ thiên của Hứa Đoản khiến tâm hắn hậm hực.

Đối với hắn, Âm Tuyết Ánh không phải là vợ hắn, cô là vợ của Hứa Đoản, anh có thể tùy thích động chạm Tuyết Ánh, nhưng anh phải biết giữ thể diện cho hắn.

Giữa hắn và Tuyết Ánh chưa li hôn, anh chồng em dâu vào khách sạn, còn đi nghênh ngang như vậy, mặt mũi của hắn như bị họ bôi tro trét chấu.

Hắn đứng đó day dứt, khó chịu một lúc lâu, rồi cũng chấp nhận nhắm mắt làm ngơ, để Hứa Đoản đêm nay thực hiện được ý định.

Trong căn phòng ấy.

" Ưm... " Tuyết Ánh mơ màng tỉnh dậy.

Ánh đèn chói mắt rọi thẳng vào con ngươi, cô đảo một vòng nhìn lên trần quan sát, nơi này vốn không phải là phòng của cô.

Ngay lập tức, Tuyết Ánh bật người dậy, bàng hoàng, Hứa Đoản người đối diện với cô ngay cạnh đầu giường, hai tay đỡ lấy cầm, chĩa ánh nhìn không thiện cảm vào người cô.

" Hứa Đoản... " cô lẩm bẩm, nhìn thân anh không mặc áo, vỏn vẹn đúng chiếc quần tây ướt sũng, cô hoảng hốt nhìn xuống cơ thể.

Thân cô trần trụi sau lớp chăn dày, nửa phần ngực còn đang lồ lộ ra trước mặt Hứa Đoản, cô vội kéo chăn che lại theo phản xạ.

" Hứa Đoản, đồ hèn hạ ! " cô lớn tiếng mắng, cứ ngỡ Hứa Đoản đánh ngất cô, đưa cô đến đây, đã giở trò đồi bại với cô.

Nước mắt tủi nhục kiềm nén không được mà dâng trào, Hứa Đoản ở ngay trước mặt rất điểm tĩnh, thong dong đối đáp lại những suy nghĩ trong đầu cô.

" Anh chưa làm gì em cả !

Chúng ta giằng co dưới mưa quá lâu, anh đưa em đến đây thay đồ để em nghỉ ngơi thôi ! "

" Nói dối !

Nếu như vậy tại sao không đưa tôi về nhà ? " Tuyết Ánh quát tháo, chỉ tin vào những gì mắt thấy, cả hai đều trong trại thái thân trần, bảo cô phải tin anh chưa làm gì, làm sao cô có thể tin.

Hứa Đoản đọc được suy nghĩ của cô, không muốn giải thích nữa, cũng chẳng muốn giả vờ làm người ngay thẳng, bởi vì anh đưa Tuyết Ánh đến đây là để chiếm đoạt cô.

" Hứa Đoản, mau trả đồ lại cho tôi !

Mau đưa tôi về nhà ! " Tuyết Ánh gắt gỏng, trợn mắt trước mặt Hứa Đoản, đồ của cô toàn bộ đều nằm ở phía sau lưng anh, cô rất muốn lấy chúng.

" Về nhà để làm gì ? Em ngoan ngoãn ở lại đêm nay đi ! " Hứa Đoản lật mặt, ánh mắt lạnh tanh như một tảng băng.

Câu nói đầy ẩn ý của anh làm từng lớp da thịt của Tuyết Ánh truyền đến cơn rét run, cô thông minh, đã tỏa mọi chuyện. Hứa Đoản đúng là chưa làm gì cô, không phải anh không làm mà là muốn cô tỉnh dậy, rồi mới giở trò làm càn.

" Hứa Đoản, anh đừng có làm bậy !

Tôi là em dâu của anh ! Đừng làm chuyện có lỗi với em trai mình ! " Tuyết Ánh cứng rắn, tỏ ra không sợ, dùng lí lẽ đập tan đi ý định của Hứa Đoản.

Nhưng, Hứa Đoản một khi đã quyết định cưỡng đoạt cô, thì sẽ không thay đổi, mặc cô có nói gì anh cũng đều để ngoài tai.

Anh đứng bật dậy, từ từ tiến đến Tuyết Ánh, làm cô sợ hãi lùi người đến khi bị anh ép vào một góc giường, cô giơ tay tát thẳng vào mặt anh không chút kiên nể.

* Chát *

Hứa Đoản không né, tiếp nhận cái tát của cô, rồi anh xoay gương mặt xám xịt của mình nhìn thẳng cô, không nói mà dùng khí tuất của mình hâm dọa cô phải sợ run người.

" Hứa Đoản, anh không được làm càn ! " Tuyết Ánh sợ hãi quơ quào hai tay, vừa đạp chân lung tung.

" Im lặng ! " Hứa Đoản nhanh tay bịt chặt miệng cô lại, bóp lấy gương mặt nhỏ đang đẫm nước mắt kia.

Anh cúi đầu gần sát vào tai cô, tiếp tục thỏ thẻ.

" Đêm nay em không thoát được đâu ! "

" Ánh Nhi, anh yêu em nhiều lắm... " anh lại thì thầm, còn thổi hơi thở rạo rực của bản thân vào da mặt Tuyết Ánh.

Khi anh vừa ngưng lời, Tuyết Ánh lập tức gạt tay anh ra, cười nhạt, những gì anh làm sớm đã khiến tình yêu trong cô lụi tàn, nay anh lại bất chấp luân thường đạo lý, muốn chiếm đoạt vợ của em trai, cô nào chấp nhận tình yêu sai trái ấy.

Tuyết Ánh không ngần ngại ngẩn cao mặt, the thé từng câu từng chữ rõ ràng vào tai anh, cảnh cáo.

" Hứa Đoản...Mộ Nhiên không phải kẻ đơn giản...

Đừng chọn quả đắng mà ăn !

Anh...ưm... "

Cô đang nói thì bất ngờ bị bóp miệng, tiếng cười ha hả chói tai âm lên theo, Hứa Đoản không một chút sợ hãi, ngược lại còn trơ trẽn đáp lại cô một cách ngang ngược.

" Quả đắng thì sao chứ ?

Anh vốn đã trải qua ngọt, bùi, đắng, cay có đủ rồi ! "

" Bây giờ dù quả này có đắng đến mấy anh vẫn sẽ ăn !!! " anh hét vào mặt Tuyết Ánh câu cuối, đôi mắt hung tợn khiến cô phải kinh hồn.

Lần đầu cô thấy vẻ đáng sợ này của Hứa Đoản, người đàn ông trước mặt đã không còn là Hứa Đoản ôn nhu, dịu dàng mà cô từng biết.

" Không... " cô lắc đầu liên tục, không chấp nhận, bằng mọi giá cô phải rời khỏi chỗ dơ bẩn này, đôi chân mảnh khảnh lại đá lung tung, tặng ngay vào hạ bộ của Hứa Đoản một cước.

Anh đau điếng lăn lộn dưới sàn, cô nhanh tay kéo chiếc chăn, vác chạy đi, tay còn chưa kịp chạm vào nắm cửa, bất thình lình tóc cô bị túm, Hứa Đoản bị tật vậy mà lại rất nhanh nhẹn, bắt kịp cô, thô bạo kéo cô trở vào, anh ném mạnh cô lên giường, bóp chặt gương mặt nhỏ nhắn của cô.

" Âm Tuyết Ánh, em đừng hòng đi đâu cả ! "

" Đồ hèn hạ, anh đúng là một kẻ điên mà !

Bỏ tôi ra !!! " Tuyết Ánh nghiến răng, phùng mang trợn mắt mắng vào mặt Hứa Đoản xối xả, chọc cho anh tức lên, giựt phăng chiếc chăn để lộ cơ thể trần truồng.

Tiếp đến, anh tháo chiếc thắt lưng, cưỡng chế trói hai tay Tuyết Ánh lại, đè chặt cô dưới thân, anh điên cuồng cưỡng hôn cái cổ nhỏ.

" Hứa Đoản, dừng lại !

Anh không được làm vậy !

Tôi van anh, Hứa Đoản ! " cô gài thét trong tuyệt vọng, cầu xin anh tha cho cô.

Hứa Đoản lại vờ như bị điếc, dùng tay bịt lại tiếng la hét của cô.

" Ánh Nhi...hãy để anh yêu em hết kiếp này... " anh thỏ thẻ bên tai cô lời nói đê hèn.

" Hứa Đoản...đừng làm bậy...ối..." Tuyết Ánh lí nhí nghe không rõ ràng, cô khóc điếng người, cổ cô bị anh cắn, day dứt da thịt.

Hứa Đoản không kiềm nén được dục vọng hôn lên đôi môi kia, cái lưỡi đẩy mạnh qua kẽ răng quấn lấy phần đầu lưỡi bên kia, anh hút chặt tới nổi làm phần môi Tuyết Ánh đỏ ửng sưng mọng, cuồng nhiệt đến mức khiến cô khó thở, cố vùng vẫy bao nhiêu thắt lưng to lớn càng làm tay cô đau bấy nhiêu.

" Hứa Đoản...đừ..ng..." giọng cô yếu ớt cầu xin.

Quả Cherry hồng hào khiêu khích cái miệng hư của Hứa Đoản ngậm lấy nó, mùi vị mùi mẫn làm anh tê tái, anh mân mê vuốt ve cơ thể kiều diễm mà từ lâu anh hằng ao ước.

Con quỷ dục vọng khiến anh mất kiên nhẫn, cởi ngay chiếc quần tây đang ướt của mình, bàn tay ngỗ nghịch bóp nắn bộ ngực căng tròn, vặn vẹo quả Cherry đến sưng táy, làn da nõn nà mềm mại kích thích anh, tới nổi vật nam tính càng thêm thắt chặt và căng c.ứng, gân xanh nổi lên bao quanh.

" Ánh Nhi...ngoan..." anh thều thào giọng trầm thấp.

" Đừng..." Tuyết Ánh lắc đầu lia lịa trong vô vọng.

Anh dùng tay xoa xoa gáy cổ cô, anh muốn cô thả lỏng cơ thể, ấy thế mà cô lại ghìm chặt cả người cứng nhắc, mỗi một nơi anh chạm môi đều làm cô sởn gai óc, nhất là đầu ngực và phần nhạy cảm bên dưới.

Chiếc lưỡi dài bắt đầu luồng lách vào trong tư mật, Tuyết Ánh giật bắn người, xấu hổ vô cùng, hai chân cô bị giữ chặt, chiếc lưỡi kia vào sâu hơn nữa, nó chạm đến từng lớp thịt âm ấm bên trong. Phần nhạy cảm bị công kích tới nổi nước ra ướt nệm, anh thu ngay chiếc lưỡi về, cho hẳn hai ngón tay vào trong, ngọ nguậy làm cô mất kiềm chế phát ra những âm thanh dơ bẩn.

Khoảng độ vài giây sau anh đã có thể cho hẳn ba ngón tay vào trong, anh biết cơ thể này đã sẵn sàng, anh điều khiển vật nam tính cọ cọ vài cái vào cánh hoa nhỏ. Dùng lực mạnh đẩy thẳng vào trong tư mật, anh thở phào một hơi kèm theo là tiếng la thấu trời của Tuyết Ánh.

" Đau quá !!! " cô bấu chặt lấy hai tay đến chảy máu, hai chân mảnh khảnh co rút lại.

" Đau ? " Hứa Đoản ngớ người, bấy giờ anh mới cảm giác tư mật của Tuyết Ánh rất khít, nó ngoạm chặt vật ấm nóng không di chuyển linh hoạt được.

Phút chốc anh nghĩ ngay tới một điều, nhìn xuống, thứ đập vào mắt anh là những giọt máu đỏ hồng đang len xuống thấm vào ga giường.

Anh đoán quả không sai tí nào, Tuyết Ánh vẫn còn trinh tiết, cô và Hứa Mộ Nhiên thật sự là vợ chồng giả.

Khóe miệng của anh bất giác nở nụ cười khoái chí, người đầu tiên chạm vào cô chính là anh, điều này càng làm cơn hưng phấn của anh tăng cao, phía dưới bắt đầu nhịp điệu, từng lực đẩy vào đâm sâu đến mức xé toạc cơ thể nhỏ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK