• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giới hạn chịu đựng của Tranh Nhi có mức độ, không nhiều lời, cô nhắm mắt nhắm mũi, bất chấp nhảy ra khỏi tay hắn, tí nữa ngã đập mặt.

Hứa Mộ Nhiên nhanh tay, giữ ngang eo cô, hắn đủ sức vác cô chỉ bằng một tay, để cơ thể nhỏ bé của cô lủng lẳng, hai chân chẳng chạm đất, cường thế bòng cô lần nữa.

" Hồ ly nhỏ, bớt chống đối tôi đi!

Chuyện này em không có quyền lựa chọn đâu! "

Dứt lời, hắn hiên ngang vào trong tiệm thuốc, tay bòng Tranh Nhi đang úp mặt vào ngực hắn vì muối mặt, lớn giọng với y sĩ trong đó.

" Lấy cho tôi 1 que thử thai! Không!

3 que! "

" 3 que! " người bán có chút kinh ngạc, không dám hỏi lại, vì biết hắn là Đô đốc ai ai cũng sợ, nhanh chóng làm theo ý hắn.

Tranh Nhi bức bối, không làm gì được, cứ như thế để hắn mua que xong, còn bị hắn ép đưa vào nhà nghỉ, suốt quá trình, hắn không buông cô ra cho đến khi vào đến phòng.

Hắn quăng cô lên giường, vứt vào người cô túi đựng que thử, ra lệnh.

" Em mau thử đi! " giọng hắn gấp gáp vô cùng, còn gấp hơn cả người phụ nữ bên dưới.

" Tôi biết rồi! " Tranh Nhi bị ép, hằn học cầm túi đen vào trong phòng vệ sinh.

Tay nhỏ của cô vừa chạm vào nắm cửa, cái giọng lạnh như băng lại phang tới, Hứa Mộ Nhiên cố tình nhắc nhở cô.

" Thử cả 3 que! Mang ra đây tôi và em cùng xem kết quả! " hắn chỉ tay vào người cô, chân trụ vững ở đó.

Nhìn, sắc mặt hắn bây giờ, nghiêm túc hẳn ra, không lạnh không nóng, cứ như đang bận công vụ quan trọng. Hắn chả quan tâm Tranh Nhi đang ấm ức đến mức nào, tiếp tục bồi thêm mắng câu.

" Tôi cho em 2 phút! Làm nhanh rồi ra đây!

Chậm chạp tôi vào đó với em luôn đấy! "

" Tôi biết rồi! " Tranh Nhi hắng giọng.

* Rầm *

Cánh cửa bị cô đóng mạnh, Hứa Mộ Nhiên biết cô đang bức xúc, nhưng chẳng thể làm gì được, hắn càng thêm phần thắng, ngồi chễm chệ bên ngoài, nhịp chân chờ cô.

Tranh Nhi ở trong đó, vừa xé que thử, nhịn không được sự ấm ức, ném mất chiếc que trong tay vào sọt rác. Lúc cô nhận ra hành động ngu ngốc, hoảng sợ chẳng ngại bẩn, lục lọi sọt rác ấy, lấy lại chiếc que, cô cố gắng đè nén cơn giận, làm theo ý tên ác ma kia.

Ít phút sau, Tranh Nhi đi ra, lót một tấm khăn lên bàn, để từng que thử ra đó, giờ phút này, cô và hắn có chung một cảm xúc, hồi hợp chờ đợi.

Cô gái nhỏ ôm lấy lồng ngực, thầm cầu nguyện, cầu cho cô đừng mang thai con của hắn. Còn hắn, nhìn sắc mặt của cô, càng nhìn hai mắt nhỏ của hắn càng híp lại, lộ ra ác ý.

Mất thêm ít phút nữa, cả ba que thử đều có chung kết quả, 1 vạch duy nhất, Tranh Nhi mừng đến nhảy cẫng lên, hốc mắt còn he hé giọt lệ, cô mừng vì mình không mang thai.

Hứa Mộ Nhiên ngồi đó, trái ngược hoàn toàn với biểu cảm của cô, sắc mặt đen kịt, đen như nhọ nồi, thất vọng tràn trề, hắn ngã người xuống giường, chẳng buồn nói câu nào.

Tranh Nhi trông thấy biểu cảm thất vọng kia, đắc ý trong tâm, cô kéo người hắn ngồi dậy, yêu cầu.

" Có kết quả rồi, mau đưa tôi về! "

" Ừm " hắn đáp, chất giọng khàn đặc, còn cười nhạt trông như kẻ chán đời.

Lỗ tai Tranh Nhi nhất thời lùng bùng, lần đầu tiên trong đời cô thấy hắn chịu nghe lời của cô một cách dễ dàng, chốc chốc gương mặt có chút sượng trân.

Cứ ngỡ, hắn bị ma nhập, tốt ngang, ai mà ngờ, cơ mặt hớn hở của cô giữ chưa được 5 phút, hắn bỗng ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào người cô với cặp mắt háu đói, còn liếm môi ra vẻ thèm thuồng.

" Hứa Mộ Nhiên...anh... " Tranh Nhi nuốt khí lạnh, nói không xong, đại não cô truyền đến chuyện chẳng lành, hai tay cô chắn trước ngực, thủ thế phòng bị.

Hai chân mảnh khảnh từ từ khì bước, Hứa Mộ Nhiên bất ngờ đứng dậy, tiến đến, làm cô gái nhỏ sợ toát mồ hôi, giật lùi liên tục, đến khi lưng cô đập vào cửa mới dừng lại.

* Cạch cạch *

Tranh Nhi gấp gáp vặn nắm cửa, nó đứng yên như bức tường thành vững chắc, lúc này cô mới nhớ, cánh cửa này khóa mở bằng thẻ, và chiếc thẻ ấy, đang nằm trong tay của Hứa Mộ Nhiên.

Hắn ở phía sau, ép người cô, móc tấm thẻ, đưa ra trước mặt cô, cười đểu.

" Hồ ly nhỏ...về sớm làm gì?

Tôi suy nghĩ lại rồi...dù sao cũng tốn tiền vào đây rồi...

Em không mang thai...vậy thì... "

" Đồ cặn bã! "

Hứa Mộ Nhiên chưa nói xong, Tranh Nhi tức giận mắng hắn, còn tặng cho hắn cái bạt tay, da mặt dày của hắn in rõ bàn tay của cô.

Vốn, hắn có thể tránh cái bạt tay ấy, lại cố tình để Tranh Nhi đánh, rồi lại xoay gương mặt bất lương của mình, dùng ánh mắt thống trị, đe dọa tâm trí cô.

" Hồ ly nhỏ...coi như cái tát là trao đổi giữa chúng ta!

1 tát, 2 hiệp! " giọng hắn dứt khoát.

Tự dưng phát sinh trao đổi vô lý, Tranh Nhi nào chấp nhận, cực lực phản đối, nhưng từ trước đến giờ cô không bao giờ chống đối được hắn.

Người đàn ông đó mặc cô la hét, kéo cô không tình nguyện trở vào, suốt 3h đồng hồ, hắn phát tiết lên người cô, hành cô tay chân bủn rủn, lần này hắn dùng bao, không ép cô mang thai nữa.

Hành xử xong, hắn đưa cô về nhà, từ ngày hôm đó hắn không còn động vào người cô nữa, cứ như đêm đó là đêm cuối, và hắn vẫn kéo dài việc theo đuổi cô hơn 1 tháng.

Hơn 1 tháng đó, Hứa Mộ Nhiên tàn bạo ngày nào thay bằng một kẻ dịu dàng, ôn nhu, không có động thái bắt ép cô phải yêu hắn. Và, hắn cũng chỉ gặp cô vào mỗi buổi tối, không làm ảnh hưởng tới chuyện riêng của cô.

Hôm nay, Tranh Nhi như mọi khi, bán hết số cá tươi, cô đi chợ, rồi quay về nhà, con đường về nhà lúc nào cũng vắng vẻ, dù là ban ngày ban mặt, cũng có chút nguy hiểm.

Tranh Nhi vốn đã quen, không còn thấy sợ như trước, chỉ có buổi tối cô mới cần cảnh giác, còn hiện tại, cô rất dửng dưng. Và, cũng chính vì tính dửng dưng đó, Tranh Nhi không hề biết, đang có người lén sau cô.

Tiếng rục rịch càng lúc càng phát ra nhiều, Tranh Nhi lúc này mới cảm nhận được, xoay lưng không ít lần ra sau.

Nhưng, lần nào cô quay đầu cũng chẳng thấy ai, toàn thân bất giác cảm thấy ớn lạnh, như có ma, cô nuốt nước bọt, nhanh chóng quay đi, chạy bạt mạng.

Khi thấy bóng ngôi nhà nhỏ của mình cách đó không xa, Tranh Nhi mừng rỡ không thôi, nhanh tay nhanh chân hơn.

* Bốp *

Đoạn, Tranh Nhi đang gấp gáp, mất cảnh giác, bị ai đó bất ngờ đánh lén vào gáy, cơ thể mảnh mai đổ kềnh ra đất, đôi ngươi của cô chẳng kịp lưu lại mọi chuyện, ngất lịm ngay tức thì.

Chẳng biết trôi qua bao lâu, đến khi cô gái nhỏ tỉnh dậy, đôi ngươi của cô hiện dần hình ảnh của mái nhà dột nát, nơi này không phải nhà của, sau cổ truyền đến cảm giác ê ẩm.

Tranh Nhi giật mình, cuối cùng cũng nhớ lại chuyện đã xảy ra, còn chưa kịp hoàn hồn, lại phát hiện bản thân vậy mà đã bị trói. Cô đảo mắt một vòng dò xét, đây là nhà hoang, chẳng có lấy một bóng người, xung quanh cỏ cây mọc um tùm.

Nhìn hoàn cảnh hiện tại, cô gái nhỏ đủ thông minh biết mình bị bắt cóc, hoảng sợ la toáng lên.

" Cứu tôi với! Có ai không, cứu tôi với! "

" Cô em tỉnh rồi à? " giọng của một người đàn ông truyền đứng.

Từ sau vách tường, bóng người cao to xuất hiện, hắn mặt bộ đồ rách rưới, còn bị mù một bên mắt, tay hắn còn cầm một con dao sắc bén, bước lại gần cô.

" Không! Đừng qua đây! Cứu tôi với! " Tranh Nhi thấy hắn cầm dao hùng hổ tiến đến, bị dọa phải la hét, cố vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Người đàn ông đó vừa đi lại, liền vung tay tát cô không thương tiếc.

" Câm mồm! " hắn quát tháo.

Cái tát mạnh làm Tranh Nhi nghiêng mặt, khóe miệng bị rách, rớm máu, cô còn chưa kịp hoàn hồn, bị hắn nắm đầu, giựt ngược, ép cô nhìn rõ khuôn mặt hắn, khoang miệng của cô cảm nhận được mùi tanh nồng của máu, ứa nước mắt, lắp bắp sợ hãi.

" Thả tôi ra! Tôi không biết anh!

Không thù không oán, tại sao lại bắt tôi? "

" Không thù không oán... " hắn gằn giọng, lập lại câu đó của cô.

Quả thật, Tranh Nhi nhìn kẻ xa lạ kia, không hề biết hắn là ai, càng không hiểu lí do gì hắn lại bắt cóc cô, thấy hắn hung tợn, sự sợ hãi của cô tăng lên đỉnh điểm.

" Tôi xin anh, làm ơn hãy thả tôi ra! " cô gái nhỏ khóc xướt mướt cầu xin.

" Im! " hắn dí lưỡi dao bén vào cổ cô, làm cái miệng nhỏ ngậm lại ngay.

Người phụ nữ sợ đến phát run, không dám lên tiếng, càng không dám thở mạnh, chỉ biết rơi nước mắt sợ sệt.

Hắn di chuyển con dao, lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, vỗ nhẹ con dao vào má cô, lúc này mới chịu nói rõ cho cô biết.

Tả Thiên Ân, anh trai của phạn loạn Tả Thiên Hoàng, lần trước khi Hứa Mộ Nhiên đem quân dẹp loạn, hắn may mắn thoát được. Bè lũ của hắn bị Hứa Mộ Nhiên giết sạch, bây giờ hắn không còn chỗ đi, cũng không kêu gọi thêm được ai, liền quay về tìm Hứa Mộ Nhiên trả thù.

Hắn biết, dạo gần đây Hứa Mộ Nhiên đang theo đuổi Tranh Nhi, ai ai cũng biết chuyện đó, cho nên hắn bắt cóc cô, để nhử Hứa Mộ Nhiên, muốn giết cả hai trả món nợ máu.

Tranh Nhi nghe xong, biết hắn là quân phản loạn, vừa nãy cô sợ sệt bao nhiêu bây giờ lại hung hăng bấy nhiêu, có chết cũng chẳng sợ những kẻ mặt người dạ thú, làm hại dân lành.

" Tả Thiên Ân, đừng có mơ tưởng đem tao ra đạt được mục đích!

Tao không cho cái loại cặn bã như mày được lợi đâu! " cô lớn tiếng mắng mỏ, mặc hắn nắm lấy đầu cô, giựt như muốn lột da đầu.

Âu, cũng do cô căm hận quân phản loạn từ bé, căm hận đến tận xương tủy, càng hận lúc cô bị Tả Thiên Hoàng bắt, ép Hứa Mộ Nhiên lựa chọn giữa cô và Thương Lan, báo hại cô bị Hứa Mộ Nhiên hành hạ.

Càng nhớ đến càng hận, nhất quyết không cho kẻ trước mặt toại nguyện, Tranh Nhi định cắn lưỡi tự vẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK