• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Ưm... "

Hàng mi dài theo mí mắt hướng lên, trời đã sáng, những ánh nắng len lỏi, rọi rõ từng ngóc ngách của căn phòng. Tranh Nhi lồm cồm ngồi dậy, chiếc chăn trên người trượt xuống, để lộ nửa thân trên trần trụi.

Trải một đêm đọa đày, bị Hứa Mộ Nhiên vắt kiệt sức lực, hắn lại bỏ cô một mình trong phòng, cô lê lết cơ thể mệt mỏi vào trong phòng tắm.

Tấm gương phản chiếu hình ảnh trước mặt, cả người cô đâu đâu cũng có dấu vết của hắn, tay cô bất giác sờ vào phần bụng dưới, như cảm nhận được những mầm mống của hắn đang sinh sôi trong cơ thể cô.

* Ọe *

Tranh Nhi bất chợt nôn thóc nôn tháo, cả cơ thể truyền đến cảm giác ớn lạnh, cô ghê tởm bất cứ thứ gì từ hắn, nghĩ đến việc phải mang thai con của hắn, cô đã không tài nào chấp nhận.

Hai mắt cô rơm rớm, lệ dâng trào nhòe đi con ngươi bên trong, nhòe cả hình ảnh phản chiếu trước gương, hơi thở của cô chậm dần, chậm đến mức như không muốn thở.

Cô ngồi bệch xuống sàn, vo tay bấu vào da thịt, nỗi đau thể xác không thể so bì với nỗi đau dằn xé trong tim, cô ngẩn mặt lên, chỉ ước đây là giấc mộng.

Nhưng, hiện thực tàn khốc bắt buộc cô phải tỉnh ngộ, cô cố nén bi thương, tẩy sạch cơ thể dơ bẩn.

Ít phút sau, khi cô trở ra, Tô Ngọc Hồng đã đứng trước cửa chờ đợi sẵn, khom người, dùng kính ngữ với cô.

" Tứ phu nhân !

Đô đốc có lệnh ! Tối nay em sẽ tân trang cho người chuẩn bị ra ngoài với Đô đốc ạ ! "

" Ra ngoài ? Để làm gì thế ? " Tranh Nhi the thé giọng, tra hỏi, lòng cô có chút tò mò.

Cô đến Hứa gia cũng được một thời gian, Hứa Mộ Nhiên chưa từng cho phép cô ra ngoài, hôm nay hắn bỗng dưng muốn đưa cô đi, khiến cô hoài nghi hành động của hắn.

Ngọc Hồng luôn giữ kính ngữ, tôn trọng, từ tốn trả lời thắc mắc của cô.

" Dạ thưa...Đô đốc muốn cho người ra ngoài đi chơi thư thả một chút đó ạ ! " cô còn cười toe toét, như vui mừng thay cho Tranh Nhi.

Tin này đúng là một tin mừng đối với Tranh Nhi lúc này, đã rất lâu cô bị giam cầm ở cái nhà lao sa hoa, rộng lớn, đi mãi đã không còn chỗ nào mới mẻ, xa lạ với cô.

" Hứa Mộ Nhiên cho tôi ra ngoài thật sao ? " cô ngờ vực hỏi lại, muốn chắc chắn tai không nghe nhầm, đầu óc không hiểu sai ý.

Khi thấy cái gật đầu đinh ninh của Ngọc Hồng, lúc này môi nhỏ của cô mới nở nụ cười, lòng cô phấn khởi đợi từ sáng đến tối, đợi đến khi Ngọc Hồng quay lại, sửa soạn cho cô.

Ngọc Hồng tân trang cho cô, chọn một bộ sườn xám xanh mạ, thêu hoa cúc trắng, còn khoác lên bờ vai nhỏ một chiếc khăn ren không quá dầy dặn, tay cô cầm chiếc quạt tròn, tóc búi gọn gàng điểm thêm hai cây trâm ngọc, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng.

Phong cách cổ điển tô màu nhan sắc, Tranh Nhi bây giờ dịu dàng, trang nhã, ngọt ngào như một đóa hoa sen trắng.

" Tứ phu nhân người đẹp quá ! " Ngọc Hồng nhỏ giọng khen cô, không giấu được sự ái mộ, Tranh Nhi như mĩ nhân trong tranh, đẹp đến mức động lòng người.

" Em đừng khen tôi như vậy...

Mau đi thôi ! " Tranh Nhi ngượng ngùng, cố ý lách sang vấn đề khác, cùng Ngọc Hồng ra ngoài.

Giữa sảnh lớn, Hứa Mộ Nhiên ăn bận đơn giản, mất hết vẻ uy nghiêm của một Đô đốc mọi ngày, sớm đã đứng đợi cô từ trước, khi thấy bóng dáng cô dần tiến đến, hắn như bị hớp hồn bởi nhan sắc ngọt ngào của cô.

Nữ tử nhu mì trong bộ trang phục mà hắn chọn, cực kỳ ưng bụng, hắn đưa tay ra trước, biểu thị muốn nắm tay cô cùng vào trong xe.

Tranh Nhi lạnh lùng, chẳng buồn nhìn, xấc xược lướt qua hắn, chân cô bỗng khựng lại, không phải Hứa Mộ Nhiên giữ cô ở phía sau, mà vì ánh mắt cô va phải chiếc xe kế bên.

Bên trong chiếc xe ấy, Âm Tuyết Ánh cùng ngồi chung với Hứa Đoản, ánh mắt của Tranh Nhi lập tức chuyển từ họ sang Hứa Mộ Nhiên, rồi lại chuyển từ hắn ngược về họ.

Cô không cần thắc mắc, cũng không cần mở miệng hỏi, hắn tự động hiểu ý cô, tự mình giải đáp câu hỏi trong đầu cô.

" Hôm nay trời đẹp, tôi đưa em và Tuyết Ánh ra ngoài chơi...

Anh cả cũng theo chung vui... "

" Xe chật rồi ! Tuyết Ánh không ngồi chung được ! " giọng hắn âm trầm, viện lí do, bên trong xe rộng rãi, dù cả ba cùng ngồi vào vẫn thấy rộng.

Rõ ràng, hắn chỉ muốn không gian mình hắn với cô, lộng ngôn một cách trắng trợn như vậy có ma mới tin hắn, cô chẳng thèm vạch mặt hắn, giận dỗi, giẫm bước mạnh vào trong xe.

Mọi thắc mắc về sự hiện diện của hai người tan biến hoàn toàn, cô ngồi im trong xe, không nhiều lời, tự mình ngẫm nghĩ Âm Tuyết Ánh là vợ hắn, là người vợ mà hắn cưng chiều nhất, Hứa Đoản là anh trai hắn, ra ngoài đi dạo mang theo hai người mình yêu thương nhất là chuyện quá đổi bình thường.

Chiếc xe lướt qua từng cảnh vật, hắn đưa cô đến một trung tâm hội nghị lớn, nơi này đang có một rạp hát hoạt động ngoài trời, người người đều đến xem đông như kiến.

Hắn dẫn cô vào trong rạp hát, không cho bất kì tên thuộc hạ nào đi theo, cũng không mua trước chỗ ngồi vip, bốn người chen chúc giữa đám đông, hòa nhập với những người dân bình thường ở đây.

Tiếng nhạc và tiếng hát xập xình vang vọng, Tranh Nhi xem mà cười tươi hớn hở, rất lâu rồi cô không được ra ngoài xem náo nhiệt, nơi này như đưa cô quay về với ngày tháng bình yên bên Hoắc Tuấn.

Anh cũng từng đưa cô đi coi nhạc, cũng phải đứng ở bên dưới nhìn lên, chen chúc với hàng tá người, anh vì sợ người đông, cả hai lạc mất nhau, còn dùng một mảnh vải buộc vào tay nhau.

Cô còn nhớ rõ như in lời dặn dò của anh khi đó.

" Tranh Nhi, em phải đứng trước anh nhé !

Anh sẽ ở ngay sau bảo vệ em ! " giọng anh ôn nhu, ấm áp, một tay luồng qua eo nhỏ, ở phía sau canh chừng cô.

Từng dòng người nhộn nhịp, cất lên tiếng hò reo, cô cùng anh cũng hòa nhập, hò reo theo họ.

Cảnh tượng tưng bừng ấy, hệt như bây giờ, chỉ có điều dù vui nhưng trong tim cô lại luôn có cảm thấy thiếu thốn, khiến nụ cười cô vụt tắt ngay giữa đám đông.

Tự hỏi, người cô yêu hiện giờ đang ở đâu ? Anh có nhìn thấy được cô nhớ nhung anh ?

Hứa Mộ Nhiên thấy cô đang vui tự dưng buồn bã, tức khắc biết cô nhớ đến ai, máu ghen trong lòng hắn lại bùng phát.

Hứa Đoản bên cạnh nhìn ra biểu cảm hậm hực của hắn, nhìn sang cô em dâu nhỏ, mặt mày bí xị, anh hiểu ra giữa hai người lại xảy ra chuyện, sợ hắn phát cáu nơi đông người, hủy đi bầu không khí vui tươi, cố tình kéo hắn sang nơi khác, để Âm Tuyết Ánh trông chừng Hàn Tranh Nhi một lúc.

" Kem đây, kem đây ! "

Tiếng của người bán hàng rong rao lên, Hứa Đoản tay kéo tay Hứa Mộ Nhiên đến đó, anh mua ngay bốn que kem, đưa sang cho hắn hai que.

" Em không ăn ba cái đồ linh tinh này đâu ! " hắn hằn học, từ chối thẳng, trong lòng hắn đang bực dọc Hàn Tranh Nhi, chưa kịp phát tiết lại bị Hứa Đoản kéo đi, làm lòng hắn khó chịu vô cùng.

" Anh nhớ không nhầm em dâu nhỏ chỉ mới 19 thôi phải không ? " Hứa Đoản mấp máy, thăm dò, cái đầu nghiêng nghiêng cùng biểu cảm đầy khó hiểu.

Một bên mắt của Hứa Mộ Nhiên nhướng lên, đầu cũng nghiêng theo anh trai, tỏ ý hoài nghi.

" Anh hỏi vậy là sao ? " hắn hỏi, gương mặt bỗng chốc xám xịt, lòng hắn đa nghi, sợ chính anh trai muốn tiếp cận người phụ nữ của hắn.

Hứa Đoản quá hiểu lòng hắn, biết hắn hoài nghi, anh rất bình thản đối đáp câu hỏi của hắn.

" Em ấy còn nhỏ

Đã còn nhỏ thì rất thích những thứ này !

Mang đến cho em ấy đi ! " anh hẩy đầu, đưa mắt vào hai que kem, ngụ ý bảo hắn đưa đến cho Hàn Tranh Nhi.

Hắn nghe anh trai giải thích, thầm nghĩ cũng có lí, dù sao Hứa Đoản cũng từng yêu, từng theo đuổi rất nhiều mối tình, có kinh nghiệm nhiều hơn hắn. Biết đâu, hắn nghe theo lời anh lại thành công bắt được trái tim của người phụ nữ nhỏ kia.

Thế là, hắn không trừng trừ, cầm lấy hai que kem trong tay Hứa Đoản, chạy một mạch quay lại chỗ Tranh Nhi.

" Hồ ly nhỏ ! " tiếng hắn vọng đến từ đằng xa.

Tranh Nhi nghe được, lập tức cau có, cô rất ghét cái tên đó, càng ghét khi chính miệng Hứa Mộ Nhiên gọi cô, người cô đứng như cột đèn, không nhúc nhích, chẳng thèm ngó ra sau, mặc kệ hắn gọi, cô không lên tiếng.

Hắn bơ đẹp Âm Tuyết Ánh ở bên cạnh, để cô bị Hứa Đoản ở đằng sau kéo sang một bên, còn mình thì đến gần Tranh Nhi.

" Hồ ly nhỏ, cho em ! " hắn đưa que kem ra trước mặt cô, ngoài mặt thì lãnh đạm, bên trong lại hồi hộp chờ xem hành động của cô.

" Kem ! " Tranh Nhi như đứa trẻ, thức ăn ngon trước mặt dụ dỗ cô ngay lập tức, tay cô cầm ngay nó, gương mặt cau có của cô cũng biến đâu mất tăm.

Cầm que kem nhỏ trong tay, tâm hồn trẻ thơ của cô bỗng trỗi dậy, lắc nhẹ nó trước mặt mình, tra hỏi Hứa Mộ Nhiên.

" Anh lấy nó ở đâu ra vậy ? " giọng cô nho nhỏ, không một chút khó chịu, hai mắt cô trong xoe như mắt mèo, miệng khẽ cong, vờ như đang cố giấu nụ cười vui mừng.

" Tôi mua cho em đấy !

Ăn mau đi kẻo tan ! " hắn khoanh tay trước ngực, ngẩn cao mặt tỏ vẻ đắc ý với hành động này, nhìn cô vui như vậy, hắn biết mình đã thành công.

Tranh Nhi ngây thơ không để tâm hàm ý bên trong hắn, nghe lời xé phần bao bì, thưởng thức que kem mát lạnh ngay trước mắt hắn.

Mùi vị ngọt ngào lan tỏa, lành lạnh làm tính trẻ con của cô vùng dậy dữ dội, cô cười tít cả hai mắt, hai má hồng hào căng lên theo nụ cười.

" Nè, anh cũng ăn que kem của anh đi

Nó sắp tan hết rồi đấy ! " mắt cô dán chặt vào que kem trên tay hắn, đẩy nó lên, thúc giục hắn.

Hắn không muốn làm cô hụt hẫng, chiều theo ý cô, lần đầu hắn thưởng thức món bình dân này, mùi vị ngọt ngào giống với người phụ nữ hắn thích.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK