"Hồ thúc, Chấn Dương hình như bị người khi dễ rất thảm, chúng ta phải nhanh hơn một chút." Trình Thanh Dương cười nói: "Nếu không, cô của tôi nhất định sẽ đại náo nhà mẹ đẻ, đến lúc đó coi chừng ngay cả thúc cũng sẽ bị mảng.”
Hồ Vệ Bưu xoay chiếc vòng tay, gật đầu, giọng nói không chút dao động: "Còn khoảng ba cây số nữa, chúng ta sẽ đến”
Lúc nói lời này, Hồ Vệ Bưu lại nghĩ đến những trực thăng biến mất trên bầu trời đêm, cảm giác nặng nề trong lòng lại lần nữa dâng lên.
Hồ Vệ Bưu xưa nay đều là đệ nhất cao thủ xử lý chuyện bên ngoài của Trình gia, mặc dù số lần ra tay không quá nhiều nhưng mỗi lần đều có thể tạo ra chấn động tuyệt đối.
Cho nên, cho dù Trình gia mấy năm gần đây một mực xuống dốc, nhưng có Hồ Vệ Bưu uy hiếp ở đây, cũng không có bao nhiêu người dám chân chính đánh chủ ý đến Trình gia.
Không ai biết thực lực chân chính của Hồ Vệ Bưu đạt tới cấp bậc gì, nhưng trong tất cả võ giả Ninh Châu, hắn cũng có thể xếp vào hàng đầu.
Vài phút sau, xe của Trình Thanh Dương rốt cục cũng đến vị trí của Bạch Chấn Dương.
Xe dừng lại, Trình Thanh Dương xuống xe, cảnh tượng tràn ngập mùi máu tanh, khiến hắn cau mày dữ dội!
Giờ phút này, Bạch Tam Diệp bị chém mất một đoạn chân đang té trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mà Bạch Chấn Dương thì ngồi trên mặt đất cả người phát run, trên chân còn cảm một thanh kiếm!
Có vẻ như mọi thứ nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng!
Hồ Vệ Bưu cũng xuống xe, hẳn nhìn lướt qua toàn trường một chút, trong mắt không khỏi toát ra một tia nguy hiểm!
"Đã lâu không có ai khiêu khích Bạch gia như vậy, Bắc An đột nhiên trở nên thú vị." Hồ Vệ Bưu nhàn nhạt nói.
Trình Thanh Dương liếc nhìn đám người Lý Phóng Minh, sau đó nhìn vết máu trên mặt đất và những vệ sĩ bị thương của Bạch Gia.
"Đội giám sát đặc biệt được điều động? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Bạch gia phạm phải chuyện gì mà có thể khiến cho đội giám sát đặc biệt hạ thủ tàn nhãn như vậy?”
Không khí lạnh lẽo ở hiện trường vượt xa tưởng tượng trước đây của Trình Thanh Dương, hiện tại hẳn không còn cảm thấy thoải mái như mèo bắt chuột nữa.
"Anh họ, anh họ đến rồi..." Nhìn thấy Trình Thanh Dương, Bạch Chấn Dương như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hô:
“Anh họ, tôi ở chỗ này. Đến cứu tôi với!” Bốp!
Lời nói của Bạch Chấn Dương còn chưa dứt, Mạc Phàm liền dùng vỏ kiếm hung hăng quất một cái vào mặt hắn.
Vài chiếc răng đẫm máu bay ra khỏi miệng Bạch Chấn Dương! Hàm răng của hẳn cứ thế bị đánh gấy.
Bạch Chấn Dương đau đến mức ngã xuống đất, nhưng lần này lại ảnh hưởng đến vết thương trên đùi hắn. Trước mắt hắn liền tối sầm, kêu la thảm thiết!
Mí mắt Trình Thanh Dương hung hăng nhảy dựng!
"Ngươi chính là Mạc Phàm?" Trình Thanh Dương nhìn chăm chăm Mạc Phàm, trong thanh âm tràn ngập vô tận lạnh lùng:
“Ngươi có biết Bạch Chấn Dương là ai không? Ngươi có biết ta là ai không? Dám ở trước mắt ta tổn thương nó như vậy?"
"Nếu các người dám có ý đồ với em gái tôi, thì sẽ có kết cục như thế này. Về phần các người là ai, đối với ta không quan trọng.' Mạc Phàm mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:
“Nhưng mà ta vẫn muốn hỏi một chút, các người đây là chuẩn bị thay Bạch Chấn Dương ra mặt sao?”
Hồ Vệ Bưu đi tới, hắn nắm chặt vòng tay, đứng chắp tay sau lưng, giọng nói mạnh mẽ và uy quyền:
"Mặc kệ như thế nào, đều có một chữ lý, tôi nghĩ, chuyện Bạch Chấn Dương làm, không đến mức rơi vào kết quả đẫm máu như vậy chứ? Hơn nữa đội giám sát đặc biệt của Bắc An còn đi làm tay sai?”
Vẻ mặt Lý Phóng Minh nhất thời âm trầm xuống: “Ngươi nói ai làm tay sai?”
Theo những lời này của Lý Phóng Minh, kiếm của đội giám sát đặc biệt Bắc An lại một lần nữa đồng loạt rút ra. Ánh kiếm lạnh lẽo lại xuất hiện!
Danh Sách Chương: