Mục lục
Binh Vương Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù sau khi trở về, bị bại lộ chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng tốc độ phản ứng của Liên bang Hắc Ưng lại nhanh như vậy, so với Haider có huyết hải thâm thù với Mạc Phàm còn nhanh hơn nhiều.

"Vì đối phó anh, Liên bang Häc Ưng đã sử dụng một cái đỉnh ẩn núp mười năm." Hạ Hàn Băng nói:

"Nhưng mà, bọn họ không phải là đối thủ của đại tá

"Đúng vậy, nữ nhân kia mặc dù không được yêu thích, nhưng vẫn là cường giả Tinh Thần cấp." Mạc Phàm có chút khó hiểu: "Mà không phải cô ta nên trấn giữ quân bộ sao? Tổ săn giết cho dù lợi hại hơn nữa, cũng không đáng để cô ta tự mình ra tay.”

Quan hệ không tốt thì quan hệ không tốt, nhưng Mạc Phàm vẫn không thể không thừa nhận, Thượng Quan Tinh Nguyệt ra tay đối phó mấy người này, không khác gì đánh muỗi bằng bom hạt nhân.

Bọn họ không đáng để đại tướng ra tay, nhưng anh đáng giá.

Những lời này Hạ Hàn Băng chỉ để ở trong lòng, không nói ra miệng.

Cô lắc đầu: "Dù sao thì anh cũng chỉ cần biết chuyện này là được”

Nói xong, Hạ Hàn Băng liền cúp điện thoại, cũng không đề cập gì đến Hạ Thiên Kỳ.

Mạc Phàm biết tính cách lạnh lùng của cô, nên cũng không có bất ngờ gì. Thật ra đối với đội ngũ siêu ưu tú như Trình Tự Tuyệt Mật mà nói, Hạ Thiên Kỳ tạm thời không có tin tức truyền đến, đó chính là tin tức tốt nhất.

Nghe xong cuộc điện thoại này, Mạc Phàm hết cả buồn ngủ, đứng bên cửa sổ nhìn tháp ngắm cảnh đối diện.

Tâng trên cùng của tháp tham quan từng là một nhà hàng xoay nổi tiếng, khi dùng bữa trong đó, có thể nhìn thấy hầu hết thành phố Ninh Châu.

Lúc trước, Mạc Phàm chính là ở chỗ đó, phế bỏ Bạch Thủ Lâm của Bạch gia.

Sau khi trở lại thành phố này, tâm tình Mạc Phàm có chút không bình tĩnh, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Hắn đã tiến vào Ninh Châu mấy tiếng, dù tốc độ phản ứng của Bạch gia coi như chậm hơn nữa, cũng đã có thể tra ra vị trí cụ thể của hẳn.

Mặt trời nghiêng về phía tây, màn đêm bắt đầu, Mạc Phàm chuẩn bị đi ra ngoài đi dạo, ngắm nhìn thành phố.

Thiệu Quyên đã nói với anh chuyện của Mộ Mộc, lúc ấy anh cũng không có trực tiếp tỏ thái độ, mà nói chờ khi gặp Mộ Mộc rồi tính.

Trên người anh còn có một hôn ước không biết có thực hiện được không. Nếu lại đi giả mạo bạn trai người khác, vậy sự tình liền có chút lớn.

Đến khi Mạc Phàm xuống dưới khách sạn, đã thấy một chiếc limousine đậu ngay ở cửa.

Đứng bên cạnh xe là hai vệ sĩ mặc vest đen, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn rất dữ tợn.

Hai người này cố ý phóng thích khí tức, khách nhân ra vào. đều vội vàng tránh đi, sợ cùng hai người này xung đột.

Mạc Phàm vừa đi tới cửa, hai vệ sĩ này liền một trái một phải ngăn cản hắn, trong mắt tràn đầy dò xét cùng đề phòng.

Nhàn nhạt cười, Mạc Phàm hỏi: "Hai người có việc gì à?” "Thiếu gia nhà ta mời ngươi." Hai vệ sĩ nói.

"Tôi không có thời gian gặp thiếu gia nhà ngươi." Mạc Phàm không thèm hỏi đối phương là ai liền từ chối.

"Chỉ sợ, chuyện này không thể để Lâm tiên sinh cự tuyệt." Một giọng nữ từ phía sau xe vang lên:

“Đây là Ninh Châu, không ai có thể từ chối thiếu gia của chúng ta.”

"Phải không?" Mạc Phàm rất có hứng thú: "Thiếu gia nhà ngươi là ai?”

Cửa sau mở ra, một người phụ nữ mặc váy bó sát màu đen đi xuống, khoanh tay trước ngực, nhìn Mạc Phàm từ trên xuống dưới:

"Lâm tiên sinh, đến gặp rồi sẽ biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK