Ảnh Quân bế Trương Mỹ trên tay đi đến nơi đỗ xe. Thật ra thì cô không say lắm đâu, chỉ hơi thấm thấm xíu thôi, bấy nhiêu đó thì làm gì được cô.
Trương Mỹ làm vậy là hy vọng Ảnh Quân sẽ đưa cô về, không ngờ anh đưa về thật. Mém một chút nữa là Trương Mỹ cười rộ lên rồi, cũng hên là kìm lại được.
Ảnh Quân đưa về thì Trương Mỹ sẽ lấy hết can đảm tiến thêm bước nữa.
Cô nhân lúc Ảnh Quân bế cô thì Trương Mỹ ôm chặt lấy anh, miệng mê mang nói.
" Ảnh Quân, đưa em về nhà của anh đi. "
Trương Mỹ nũng nịu nói với anh.
" Sao thế? "
Ảnh Quân thấy thế thì tròn mắt nhìn cô. Sao có thể dễ thương đến mức này chứ, mọi ngày biểu hiện như thế có phải tốt hơn không.
" Em ở nhà một mình buồn lắm, không có ai hết. Ngày nghỉ lâu lâu đi chơi với bạn, còn không thì chỉ biết lủi thủi trong nhà, chẳng biết làm gì hết. "
" Em biết là nhà em không rộng, nhưng một mình ở đó thì đối với em nó chẳng khác gì căn biệt thự cả. "
" Em chỉ muốn có một người đi cùng em suốt cả quãng đường còn lại thôi, nhưng có lẽ ông trời không cho phép. Em thích yêu lắm, cực kỳ thích luôn, nhưng mà lại sợ... "
" Vậy giờ em muốn sao đây? Hửm? "
Anh cúi sát người, thì thầm vào tai Trương Mỹ.
Trương Mỹ hơi rụt cổ lại vì đây là lần đầu tiên cô được nghe giọng nói của Ảnh Quân rõ đến thế.
" Em muốn đến nhà của anh. "
Cô vương đôi mắt màu xám tro vốn mang đầy vẻ mơ mộng, giờ lại mang nét mơ màng, quyến rũ khiến người khác không thể rời mắt.
" Chắc không? "
" Em chắc mà. "
Nghe Trương Mỹ trả lời như thế thì Ảnh Quân khẽ nở một nụ cười, nhưng anh cũng nhanh chóng trở lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có.
" Nhưng tôi không chắc sẽ không làm gì em đâu. "
Ảnh Quân lẩm bẩm trong miệng.
" Anh nói gì thế? "
" Không có gì. "
" Vậy giờ tôi sẽ đưa em về nhà. "
Anh đặt Trương Mỹ ngồi vào xe rồi lái xe về nhà. Đến nơi, anh quay sang nhìn thì thấy cô đã ngủ thiếp đi mất rồi.
Vì để cố gắng làm tốt công việc nên Trương Mỹ luôn làm việc hết công suất. Với cả hôm nay cô có hơi 'quậy' nên bây giờ cũng đã đuối lắm rồi. Ngủ thiếp đi cũng là chuyện thường.
Ảnh Quân nhìn Trương Mỹ với ánh mắt vô cùng dịu dàng, chiều chuộng. Phải nói đây là lần đầu tiên anh có vẻ mặt như thế đấy.
Anh vươn tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của cô. Không nỡ đánh thức Trương Mỹ dậy nên Ảnh Quân nhẹ nhàng bế cô vào nhà.
" Chào thiếu gia. "
Quản gia và người hầu xếp một hàng dài cúi đầu chào anh.
Họ thấy trên Ảnh Quân bế một cô gái thì trợn mắt lên, bất ngờ nhìn. Ban đầu họ cứ tưởng ai đó giả dạng, cho tới khi anh trừng mắt nhìn họ.
Chẳng có ai sở hữu cái ánh mắt mà có thể giết người như Ảnh Quân cả.
Những người đó biết anh còn có một vị hôn thê ở bên Pháp, nhưng chưa bao giờ anh cho người phụ nữ đó bước vào đây cho dù là nửa bước chân.
Trước khi về phòng, Ảnh Quân đứng trên cầu thang, quay xuống nhìn bọn họ với vẻ mặt lạnh tanh, giọng đều đều dặn dò:
" Hôm nay tất cả về sớm, một lát nữa tôi còn thấy người nào còn ở đây thì lập tức bị đuổi việc. "
Nói xong anh ngoản đầu bước đi.
Bọn họ một tuần chỉ đến đây ba lần để dọn dẹp thôi, còn việc nấu ăn thì Ảnh Quân có thể tự lo liệu.
Cả đám người đứng đó, nghe anh nói thế thì tím tái mặt mày, vội vội vàng vàng chạy đi hoàn thành xong nhiệm vụ cần làm của mình rồi đi về.
[. . .]
Anh bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt Trương Mỹ xuống, nhưng tay cô vẫn cứ ôm lấy cổ Ảnh Quân mãi, không chịu buông.
" Ngoan, buông tôi ra. "
Giọng Ảnh Quân nhẹ nói, khác một trời một vực vào lúc anh nói chuyện với đám người hầu kia.
" Không buông, buông rồi thì anh sẽ đi. "
Miệng cô mê mang nói.
" Tôi không đi nên em buông tôi ra đi. "
" Không chịu mà~ "
" Ngoan nào, buông tôi ra, tôi làm ly nước chanh cho em uống. "
" Em không cần. Đấy, thấy chưa, anh bảo không đi mà bây giờ lại nói đi làm nước chanh cho em. "
Trương Mỹ lim dim, mắt nhắm mắt mở nhìn Ảnh Quân.
" Thôi nào, buông tôi ra một chút thôi. "
" Không. "
Nói cỡ nào thì Trương Mỹ cũng không chịu buông Ảnh Quân ra, anh chỉ đành nằm xuống bên cạnh cô, ôm Trương Mỹ vào lòng.
Đợi một lúc thì cô tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ, anh mới nhẹ nhàng lấy tay cô ra khỏi người của mình.
Ảnh Quân đi xuống thì thấy nhà chẳng còn một ai. Quả nhiên là lời anh nói thì chẳng ai dám không nghe theo, bọn họ đều về hết cả rồi. Trong nhà giờ chỉ còn Ảnh Quân và Trương Mỹ thôi.
Anh vào bếp pha cho Trương Mỹ một ly nước chanh. Pha xong anh mang lên cho cô uống.
" Em mở miệng ra một chút để uống nước chanh này. "
Trương Mỹ không chịu mở miệng, cô cứ mím chặt môi lại như thế. Không còn cách nào khác, Ảnh Quân uống một ngụm rồi cúi xuống truyền vào miệng cô. Cứ như vậy cho đến khi hết ly nước chanh.
Xong, Ảnh Quân nhìn Trương Mỹ một lượt rồi quyết định thay đồ cho cô. Cởi xong thì trên người cô chỉ còn có mỗi đồ lót.
Anh nhìn một lượt cơ thể của Trương Mỹ gật gật đầu đánh giá.
“ Dáng chuẩn thật, không làm người mẫu thì đúng là uổng phí. “
Ảnh Quân lấy trong tủ ra một chiếc áo sơ mi, anh tìm chiếc áo có size nhỏ nhất mà mình có để mặc vào cho cô.
Anh đỡ Trương Mỹ từ từ ngồi dậy mặc áo vào cho cô. Đầu Trương Mỹ dựa vào lòng ngực Ảnh Quân, từng hơi thở của cô phà vào ngực anh khiến cho Ảnh Quân khẽ run nhẹ người.
Dĩ nhiên là với góc nhìn của anh thì khi nhìn xuống sẽ thấy khe ngực của Trương Mỹ. Là đàn ông con trai thì ai cũng sẽ nhìn vào chỗ đấy thôi, anh cũng không ngoại lệ.
“ Khe ngực sâu thật. “
Ảnh Quân buộc miệng nói ra suy nghĩ.
Và điều đáng nói ở đây là ngay sau khi thay đồ xong cho Trương Mỹ, Ảnh Quân đã phải đi ngâm nước lạnh tận hai tiếng...
Sau khi “ giải tỏa ” xong thì anh lau khô người, mặc áo choàng tắm rồi bước ra nhìn con mèo nhỏ đang co người cuộn mình lại trong chăn nhàn nhạ ngủ sau khi khiến anh khổ sở.
Ôi trời ạ, đáng yêu chết mất!
Ngắm nhìn một lúc lâu, Ảnh Quân đến tủ đồ lấy một chiếc quần ngủ mặc vào, vì anh không có thói quen mặc áo khi ngủ.
Thay xong, anh nhẹ nhàng ngồi lên giường để tránh làm Trương Mỹ tỉnh giấc. Ảnh Quân lấy tay đụng nhẹ vào mũi cô, chọt chọt vào má rồi vuốt nhẹ đôi môi hồng phớt của Trương Mỹ.
Anh vòng tay qua ôm cô, hít một hơi thật sâu để ghi nhớ mùi hương của Trương Mỹ.
" Thơm quá...giống như mùi sữa vậy, và có xen lẫn thêm một mùi hương hoa khác nữa. "
Lý do Ảnh Quân ngửi thấy mùi sữa là vì cô có thói quen tắm bằng sữa tươi trước khi tắm bằng xà bông.
Chủ yếu người ta thường dùng cách đó để da có thể trắng lên, nhưng da của Trương Mỹ đã trắng sẵn rồi, cô sử dụng là vì cô thích mùi hương của sữa.
Tắm bằng sữa xong thì tắm bằng sữa tắm. Việc đó khiến cho Trương Mỹ có một mùi hương rất thơm và dịu dàng.
Được anh ôm vào lòng, cô theo bản năng liền áp sát vào người Ảnh Quân mà ngủ.
[. . .]
Ngủ đến nửa đêm thì Trương Mỹ lại mơ thấy ác mộng, nhớ đến những lần Cửu Mạnh tổn thương cô, đánh đập cô. Những hành động mà hắn đã làm với Trương Mỹ giờ đây nó đã trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí Trương Mỹ.
" Làm ơn đừng, tha cho tôi đi. Đừng làm tổn thương tôi nữa, Cửu Mạnh… "
" Đừng đánh tôi nữa mà, xin lỗi… "
Chân mày nhíu lại, nước mắt của cô rơi xuống nhiều đến mức gối ướt một mảnh khá lớn.
Ảnh Quân bị đánh thức bởi tiếng khóc của cô, anh quay sang nhìn Trương Mỹ thì thấy cô khóc. Anh vội quay sang lau nước mắt.
" Ngoan nào, đừng khóc, có...anh ở đây. "
Ảnh Quân ôm chặt Trương Mỹ hơn, vỗ vỗ như cố gắng đưa cô vào giấc ngủ một lần nữa. Được một lúc thì Trương Mỹ dường như nghe thấy giọng nói của anh, hàng chân mày của Trương Mỹ cuối cùng cũng giãn ra, cô nín khóc rồi tiếp tục ngủ thiếp đi trong vòng tay Ảnh Quân.
[. . .]
Vào lúc trời hừng đông thì cũng là lúc thời tiết se se lạnh, anh thức dậy vệ sinh cá nhân vì thường thì vào giờ này Ảnh Quân đến thư phòng của mình làm việc trước khi lên công ty.
Quả thật là một người cuồng công việc mà.
Nhưng vì hôm nay bên cạnh anh có Trương Mỹ, người phụ nữ anh yêu, nên Ảnh Quân sẵn sàng nghỉ làm cả một ngày để ở bên cạnh cô.
Anh vệ sinh cá nhân xong, bước ra thì thấy Trương Mỹ nằm vứt chăn ra một bên, không chịu đắp, mà tay thì lại quơ xung quanh tìm Ảnh Quân để ôm anh, người thì nằm co ro lại.
Ảnh Quân thấy thế thì đến gần cô, một tay vuốt tóc một tay vỗ nhẹ vào lưng cô. Trương Mỹ cảm nhận được hơi ấm từ anh thì ôm chặt lấy Ảnh Quân.
Anh ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô, hàng mi cong dài, run nhè nhè theo từng nhịp thở, đôi môi anh đào khép hờ, mấp máy theo từng nhịp thở. Đẹp như thế này thì trông Trương Mỹ cứ như tiên nữ giáng trần ấy.
Danh Sách Chương: