Vài ngày sau, cả nhà bọn họ đều tập trung ở khu vườn sau nhà để bàn về chuyện đính hôn của Ảnh Quân và Trương Mỹ. Trong số tất cả mọi người, Di Mai là người hào hứng nhất, bà ấy cười ngoác miệng đến tận mang tai. Khiến cho người khác cứ nghĩ đây là bàn chuyện đại sự của bà chứ không phải là của Ảnh Quân và Trương Mỹ vậy.
“Hai con tính như thế nào? Mẹ muốn hai con hai ngày nữa đính hôn.”
Di Mai hớn hở như một đứa trẻ được mẹ cho quà, ai mà nghĩ bà đã ngoài bốn mươi chứ. Nghe Di Mai đề xuất một ý kiến vô lý như thế, cả anh và cô đều chưa kịp phản ứng thì Lorayne đã lên tiếng phản bác rồi.
“Không! Em đừng kích động như thế, đây là chuyện của hai đứa nó. Cái gì cũng phải từ từ chứ, ở đâu ra có sẵn những thứ cần cho buổi lễ đính hôn vậy?” - Ông cau mày khó chịu nhìn bà một lúc rồi nói tiếp - “Đây là dịp… ‘hiếm có’ nên phải chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất, kĩ càng. Tuyệt đối không được xảy ra sai sót.”
“Dịp hiếm có”? Ôi trời, ngại ngùng gì nữa không biết, nói thẳng là dịp trọng đại đi chồng ơi, Di Mai khẽ cười thầm nghĩ.
Thấy Di Mai chưa đáp lại, Ảnh Quân nhanh chóng tiếp lời.
“Ba nói đúng đấy ạ. Chỉ có thời gian là hai ngày sẽ không sắp xếp kỹ càng được đâu.” - Anh quay sang nhìn Trương Mỹ một lúc rồi nói tiếp - “Con và Trương Mỹ đã tính toán kỹ rồi ạ. Bọn con sẽ tổ chức lễ đính hôn ở hai nơi, một cái ở đây và một cái sau khi tụi con về nước.”
“Vậy con định khi nào tiến hành buổi lễ?”
Di Mai lên tiếng hỏi.
“Là tuần sau ạ. Sau khi buổi lễ kết thúc thì con và Ảnh Quân sẽ trở về nước, dù sao thì công việc ở công ty cũng bị dồn khá nhiều rồi.”
Trương Mỹ nhẹ nhàng đáp.
“Ừm, con nói phải. Vậy hai bác sẽ phụ trách phần khách mời, bác sẽ thống kê danh sách rồi đưa cho hai con xem nhé. Nếu muốn mời thêm ai đó thì cứ nói bác, bác sẽ bổ sung.”
“Vâng, con cảm ơn hai bác.”
[...]
Vài ngày sau khi bàn chuyện đính hôn, thiệp mời cũng đã được phát. Dù được mời hay không được mời, những ai trong giới kinh doanh đều biết đến buổi lễ này. Dĩ nhiên, nó cũng nhanh chóng lan đến tai Cửu Mạnh.
Theo như thỏa thuận lần trước với Fanya là phải báo cho cô ta biết mọi động thái của Ảnh Quân và Trương Mỹ. Chuyện đính hôn của cả hai lớn như thế này, Cửu Mạnh càng phải báo cho Fanya càng sớm càng tốt.
Trên đường đến bệnh viện, trong đầu Cửu Mạnh bắt đầu nhớ đến ngày mà Trương Mỹ khoác lên người bộ váy cưới đẹp lộng lẫy.
Khi Trương Mỹ mặc đầm cưới, hình như lúc đó… em ấy rất đẹp, cứ như thiên thần vậy. Chỉ đáng tiếc là mình không ngắm nhìn kỹ, Cửu Mạnh nắm chặt vô lăng, con ngươi ánh lên sự tiếc nuối, buồn bã.
Sau vài chục phút đi đường, anh dừng xe tại một bệnh viện tâm thần, sải chân ung dung bước đến phòng của Fanya, một phong thái chẳng giống như đi thăm bệnh chút nào.
Cửu Mạnh thản nhiên mở cửa bước vào mà không thèm gõ cửa, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Fanya rồi nói:
“Có tin mới cho cô đây.”
“Tin gì?”
Ngay từ khi Cửu Mạnh bước chân vào, tâm trạng buồn chán của Fanya đã nhanh chóng thay thế bằng sự hào hứng và hồi hộp, không biết tin “tốt lành” nào sẽ xảy ra với cô.
“Ảnh Quân và Trương Mỹ sẽ đính hôn vào tuần sau.”
Nụ cười trên môi Fanya nhanh chóng tắt lẹm khi nghe Cửu Mạnh nói thế, ánh nhìn tràn ngập sát khí và đôi mắt vì thiếu chất nên nổi lên những tia máu đỏ, càng khiến cho cái nhìn ấy thêm phần đáng sợ. Hàm răng nghiến lại ken két. Hai tay Fanya siết chặt lại thành nắm đấm, nổi lên cả gân xanh. Móng tay đâm sâu vào da thịt đến mức nhỏ từng giọt máu xuống bộ đồ cô mặc.
Dựa vào cái gì chứ?! Cô ta dựa vào cái gì mà có thể đính hôn với Ảnh Quân?! Đã vậy lễ đính hôn của con điếm đó còn được công khai, thậm chí còn gửi lời mời! Trong khi việc đính hôn giữa mình với anh ấy chỉ vỏn vẹn một câu nói “con sẽ trở thành vợ tương lai của Ảnh Quân” từ ba chứ! Fanya ấm ức thầm nghĩ.
Cửu Mạnh khẽ rùng mình trước bộ dạng như muốn giết người đó của Fanya, anh nhanh chóng định thần lại, ngón tay gõ gõ lên đùi, điềm đạm hỏi:
“Vậy bây giờ cô tính sao đây? Đừng quên thỏa thuận giữa hai chúng ta, tôi có nhiệm vụ cung cấp thông tin và thực hiện kế hoạch giúp cô, còn kế hoạch ra sao thì cô tự lo liệu.”
“Có rồi.”
Cô lẩm bẩm trong miệng.
“Hả?”
“Tôi có kế hoạch rồi.”
Được lắm Trương Mỹ, nếu như cô muốn chơi thì tôi sẽ chơi tới bến với cô, chỉ sợ rằng đây chính là cuộc chơi cuối cùng của cô rồi, Fanya nhếch mép nở nụ cười quỷ dị thầm nghĩ.
“Cụ thể hơn đi.”
Cửu Mạnh nhướng mày hỏi.
“Chỉ cần hòa tan thứ này với ly rượu Trương Mỹ uống là được rồi.”
Fanya vừa nói vừa lấy từ dưới gối ra một lọ thuốc rồi đưa cho Cửu Mạnh.
Mặc dù muốn chia cắt Trương Mỹ và Ảnh Quân nhưng Cửu Mạnh không muốn dùng đến những thủ đoạn làm hại đến tính mạng của Trương Mỹ. Anh ngắm nghía lọ thuốc một lúc rồi quay sang nhìn Fanya.
“Đây là thuốc gì?”
“Anh đừng lo, chỉ là thuốc nhuận tràng thôi, tôi chỉ muốn làm gián đoạn ‘một chút’ thôi mà.”
Ha, xạo đó~ Nó đơn giản chỉ là thuốc an thần thôi, nhưng một khi sử dụng chung với rượu thì nó giống như sử dụng quá liều vậy. Dùng quá liều thì sao nhỉ? Thì mất mạng chứ sao~ Fanya nghĩ thầm, một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên khuôn mặt cô ta.
Danh Sách Chương: