Điện Phù Anh là điện riêng của Hi Hoa, vì bàn bạc với Hoa Đế chuyện Đầm Sen mà mãi đến khuya y mới trở về nghỉ ngơi. Đóa Hồng liên vẫn được đặt ở đó, Hi Hoa tắm rửa xong liền đi đến vung cho nó ít tiên khí, nhưng khi y lên tháp ngọc nằm nghỉ, đóa hồng liên lại có biến hóa. Y vội bật dậy vung kết giới bao vây đóa Hồng liên, lúc này y mới bước đến xem xét, đóa Hồng liên đã bắt đầu ngả thành màu đỏ tím mà ở cuống lại xuất hiện những xúc tu vô sắc mà phải dùng linh thức mới cảm thấy được. Hi Hoa kết ấn lên Hồng liên, những chiếc xúc tu co quắp lại rồi tan thành chất đen ngòm làm chậu nước chuyển màu, y nhanh chóng thanh lọc nước ngay.
Mất một lúc nước mới trong trở lại, hồng liên của cũng tỏa ra tiên khí với sắc hồng ban đầu. Hi Hoa thở ra, ngẫm nghĩ lại hiện tượng kì lạ lúc nãy y liền vào Tàng thư để tìm hiểu về một số Thảo Yêu mà quỷ yêu thường sử dụng. Đến khi trời sáng thì cũng đã tìm được vài loài.
Dương Tử mang nước rửa mặt vào liền giật mình hỏi: "Điện hạ, người không nghỉ ngơi sao?"
Hi Hoa gấp công văn lại nói: "Hôm qua Hồng liên có biến động, ta hình như sắp tìm được nguyên nhân rồi. Dương Tử, đệ có nghe qua loại Trùng ăn thần thức chưa."
Dương Tử suy ngẫm rồi nói: "Cái này đệ chỉ nghe quỷ ăn linh hồn chứ chưa nghe con trùng gan dạ nào dám ăn thần thức."
Hi Hoa xoa cầm nói: "Nó có thể là một loại biến hóa nào đó. Hôm qua ta phát hiện một thứ kì lạ có rất nhiều xúc tu mang hình dạng trong suốt bám vào cuống hồng liên, chỉ cần hồng liên có tiên khí nó liền bủa lấy tranh giành, cho đến khi ta diệt nó nó lại biến thành chất đen nghịt hòa tan với nước, mùi thật khó chịu."
Dương Tử gấp công văn gọn gàng lại cho Hi Hoa, chợt ngớ người:
"Vậy thì có thể giống như điện hạ nghĩ nó là một loại trùng, chỉ là chuyện này chưa từng có ở Hoa giới. Nhưng đệ lại biết thêm một chút, cách đây lâu về trước ở địa phận Long giới cũng xảy ra tình trạng lạ, đó là nước ở một hồ bỗng dưng hóa đen, phàm là sinh vật gì rơi xuống đều bị tiêu hóa sạch, Đế Long cũng đã từng tự thân kiểm tra, kết quả phát hiện một thủy quái không có hình dạng ẩn nấp trong đáy hồ."
"Vậy Nguyệt Liên hắn giải quyết thế nào?"
Dương Tử trả lời: "Tuy không biết bằng cách nào nhưng Đế Long đã bắt nó đem lên cạn, dưới ánh sáng Mão Nhật, con quái vật ấy cháy thành khói rồi tan biến, sau đó nước hồ mới sạch trở lại."
Hi Hoa ngồi suy ngẫm, lại hỏi: "Thế nguyên nhân của nó vì sao xuất hiện, đệ biết không?"
Dương Tử lắc đầu: "Đây là chuyện riêng của từng tộc, đệ chỉ nghe kể lại chứ không tìm hiểu xuyên suốt, nhưng đệ thấy nó có vẻ liên quan đến tình trạng Hoa giới bây giờ, hay điện hạ đi hỏi Đế Long đi, có khi tìm được manh mối thì sao."
Hi Hoa thấy có vẻ hợp lí. Bỗng bên ngoài có tiếng hoa tiên đồng vang lên nói Hoa đế cho gọi, y đứng dậy để Dương Tử chỉnh chu y phục rồi đến Lam Nghi điện gặp Hoa Đế.
Nguyệt Liên ngồi xem qua mật thư từ Thiên Cửu. Một lúc mới nhíu mày, chuyện Tử khí bỗng dưng xuất hiện nhiều, một số nơi ở nhân gian yêu quỷ hoành hành, có vẻ đang trong tình trạng khẩn cấp.
Hắn đặt thư xuống án thư nói: "Có lẽ Thiên Đế đã cảm nhận chuyện trận chiến thứ hai sẽ xảy ra. Lần này ngài ấy nhắc đến nhân giới, vậy ta phải đến nhân giới một chuyến, tháng bảy cửa địa phủ mở không cẩn thận thả nhầm một tên Yêu tộc thì thật phiền phức."
"Vậy chúng ta sẽ làm gì, mở cửa địa phủ là chuyện đương nhiên sẽ diễn ra, chúng ta cũng không thể tùy tiện bắt nhốt yêu ma lại.". Vô Ảnh đứng một bên không hiểu hỏi.
Nguyệt Liên vung trường bào đứng dậy cười tà mị nói: "Không phải bắt nhốt yêu ma mà là bắt nhốt kẻ thông đồng với yêu ma. Ngươi đi xem xét tình hình Long giới một chút, nhất là phía Bắc vực, ta cảm thấy nơi đó có chút bất an."
"Vâng"
"Đến U Minh giới?"
Hoa đế gật đầu nói: "Chính là nhiệm vụ lão Thiên giao cho con, gia thấy nó cũng rất tốt. Đến tháng bảy, cửa địa phủ mở, yêu ma có thể tự do ra vào, đến lúc đó chúng ta có thể quan sát xem trên người yêu ma nào có ma khí giống với trận pháp, từ đó mà lần ra kẻ đứng sau mọi chuyện."
Hi Hoa suy nghĩ một mình y có thể sẽ không quản nỗi việc này. Hoa đế uống trà xong mới nói:
"Con không cần lo lắng, thực ra gia nghĩ chuyện tụ trận pháp đã là một vạn năm trước, bọn yêu tạp đó chắc giờ cũng đã tan thành tro bụi, gia chỉ cần con xem sơ một lượt thôi. Chưa kể vấn đề mấu chốt Lão thiên đưa ra là nằm ở cái hoài nghi tên Quỷ đó sẽ hồi sinh trở về."
"Giống với Thiệu Tâm thượng thần phỏng đoán sao?"
Hoa đế gật đầu rồi nói: "Thiệu Tâm thượng thần tuy chỉ phỏng đoán nhưng cũng đánh cho chúng ta hồi chuông cảnh báo, gia nghĩ thời thế loạn lạc sắp bắt đầu nữa rồi, có những kẻ tâm không sạch rảnh rỗi gây phiền cho người khác."
Hi Hoa thở dài, chính y cũng cảm thấy tứ hải bát hoang đang bị đe dọa bởi thứ gì đó rất đáng sợ, đáng sợ hơn cả Đồng Lô Hồng Liên mở. Hoa đế đứng dậy vỗ vai Hi Hoa: "Tiểu tử ngốc, con cũng phải cẩn thận, lần này làm việc phải chú ý mọi nhất chỉ cử động, nếu cảm thấy có quá khó khăn, phụ thân cho phép con tìm người gánh cùng."
Hi Hoa ngẩn mặt khó hiểu: "Là sao ạ?"
Hoa đế liếc y một cái tặc lưỡi: "Con người gia tuổi này đã có con bồng cháu bế, gia bây giờ tự dưng cũng muốn có đứa cháu an ủi tinh thần."
Hi Hoa cười khổ: "Con cứ nghĩ phụ thân chưa muốn lên chức làm ông!"
Hoa đế mỉm cười nói: "Tự dưng bây giờ muốn."
Hi Hoa ung dung uống trà: "Nhưng con thì không."
Hoa đế: "..."
Hôm nay khí trời tốt hơn hẳn, bước qua tháng hai đầy ấm áp, Hi Hoa ngồi đọc sách ở hậu viện, lâu lâu lại có hai chú chim nhỏ sà xuống hót vài tiếng rồi bay đi, khung cảnh thanh bình lại yên ắng đủ nghe được tiếng cá quẩy ở hồ nước gần đó. Đang chăm chú đọc sách bỗng dưng tầm nhìn bị che khuất, Hi Hoa giật mình làm rơi sách xuống bàn, mắt đã bị ai đó che lại
Hi Hoa chạm tay lên bàn tay ấy, cảm thấy người này thân nhiệt thấp liền đoán được là ai liền phì cười một tiếng. Nguyệt Liên bật cười buông tay ngồi cạnh y.
Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên một thân kim bào vừa tỏ khí chất cao ngạo lại mang vẻ thiếu niên bất giác cảm thấy rất vừa mắt, rót cho hắn chén trà hoa nhài, hỏi: "Tháng này không tổ chức lễ hóa rồng hay sao mà rảnh rỗi đến đây vậy?"
Nguyệt Liên cầm cuốn sách của Hi Hoa lật vài trang vừa xem vừa trả lời: "Có một số chuyện xảy ra ngoài ý muốn nên phải dời lại, hôm nay ta đến vì chuyện lần trước ngươi gửi thư hỏi ta về thủy quái hoành hành ở Long giới."
Hi Hoa chỉnh trang lại đợi chờ Nguyệt Liên nói, Nguyệt Liên cũng không để y đợi lâu liền lấy ra từ tay áo một bình ngọc rồi nói: "Đây là một loại trùng ở Long giới ta, nó có thể phát hiện được thủy quái ở dạng vô định hình. Cách đây mười năm về trước ở Long giới xuất hiện một thủy quái vô sắc, nhưng âm khí lại rất nồng nặc, chỉ cần có sinh vật rơi xuống trong chốc lát liền bị nó ăn sạch. Ta tìm hiểu nguyên nhân thì tám phần là có kẻ thả theo mạch nước đến hồ đó."
"Thả? Thả từ đâu!"
"Địa giới."
Hi Hoa ngạc nhiên, trùng mộc hóa trùng thủy có hơi kì lạ so với chuyện bình thường. Nguyệt Liên xoa cằm nói: "Ta cũng đã tìm hiểu kĩ, đến độ đi đến gặp Diêm Vương hỏi tra xem thì được biết năm đó U Minh giới chấn động, vô tình một vài yêu vật thoát ra được, con thủy quái đó vốn dĩ không đáng lo ngại nhưng hành trình nó đi qua lại đầy phức tạp, oán khí từ những sinh vật nó ăn càng tăng dẫn đến hình thành thủy quái dạng Hung, đến Long giới phù hợp với ham muốn của nó nên liền trú ngụ."
Hi Hoa như hiểu ra chậm rãi nói: "Đó quả là mối loạn bất đắc dĩ, cho dù yêu ma có tu vi thấp thế nào, qua thời gian tiếp xúc với thiên thời địa lợi phù hợp liền có thể tăng tu vi cấp bậc, việc xử lí lại càng khó khăn hơn. Vậy lần đó ngươi làm sao bắt được nó?"
Nguyệt Liên mỉm cười, chỉ tay về phía Mão Nhật đang rực rỡ: "Là Nhờ Mão Nhật, ta ngày đêm quan sát thấy thủy quái này cứ đêm xuống liền trồi lên gần mặt nước để tìm nguồn thức ăn, ta nhờ lão Nhật tắt ánh sáng rực của mình trong vòng nữa canh giờ, đợi thủy quái đến mặt nước liền đánh văng nó lên bờ, lúc này Mão Nhật xuất hiện, thủy quái đến từ âm ti không chịu được ánh sáng liền hóa thành tro."
Hi Hoa cảm thấy bội phục với cách đánh này liền khen hắn: "Quả nhiên là có cách giải quyết chính xác, thủy quái vô định hình cũng bị ngươi bắt được!"
Nguyệt Liên cười tươi, hắn có lẽ tiếp thu được câu khen ấy. Cầm bình ngọc trong tay, Hi Hoa mở ra xem, con trùng này thân thể xanh biếc, có vẻ đang ngủ. Nguyệt Liên nói:
"Còn tình trạng ở Hoa giới sao rồi, ngươi đã tìm được cách giải quyết chưa."
Hi Hoa gật đầu nói: "Ta đã để ý kĩ, loại trùng xúc tu này có nhiều điểm giống Thủy quái ở Long giới, nó ban ngày ẩn dưới cuống hồng liên, ban đêm với hình dạng vô định hình mà cướp lấy tiên khí, đặc biệt là kết giới thanh lọc vô dụng với nó, cho dù bao kết giới vây quanh vẫn không ảnh hưởng gì. Nếu thực sự muốn diệt được nó e là phải quan sát lâu dài, ta không muốn gây ảnh hưởng đến những sinh linh."
"Vậy ngươi đưa ta đến đầm sen đó đi, nói về thủy quái ta đây đương sẽ hiểu hơn ngươi."
Chiếc thuyền trôi chậm rãi, Nguyệt Liên từ từ thả con trùng xanh biếc xuống mặt nước, Hi Hoa không hiểu liền hỏi: "Ngươi thả nó ngay bây giờ luôn sao? Nơi này chưa có hồng liên hóa thân. Còn có ngươi không sợ nó bị ăn sao?"
Nguyệt Liên quan sát xung quanh rồi nói: "Nơi này là đầu nguồn nước, ta để một con ở đây để xác định xem trùng xúc tu đó nó bắt đầu từ đâu, ngươi yên tâm, trùng này có thể tự biến đổi sang thể lỏng, không ăn được, chỉ cần có thủy quái chứa sát khí, con trùng này sẽ báo hiệu."
Hi Hoa gật đầu như hiểu rồi ngồi im quan sát. Mão Nhật tháng hai nắng rực rỡ, khí trời nóng hơn thường, nghĩ lại thấy Nguyệt Liên sống ở Long giới khí hậu mát mẻ đã quen, bây giờ ngồi giữa cái nắng này chắc không thoải mái, Hi Hoa bèn đưa tay hái một cành lá sen to, theo hướng chiếu của Mão Nhật, bóng râm của lá sen vừa hay che một bóng râm ở chỗ Nguyệt Liên ngồi, cảm thấy vừa đúng chỗ Hi Hoa liền cứ cầm như vậy.
Nguyệt Liên như phát hiện ý tốt của Hi Hoa, y là đang đang quan tâm hắn không chịu được cái nắng rực ở Hoa giới, trong lòng không khỏi vui vẻ, nhưng mà nhìn Tiểu Hoa một mặt quan sát một mặt cầm lá sen che cho hắn mà không che cho y thì thấy có chút không đành lòng, Nguyệt Liên nhanh chóng nắm lấy tay Hi Hoa kéo y đến giữa thuyền, Hi Hoa chới với:
"Này, cẩn thận lật thuyền.."
Chiếc thuyền chấn động một chút liền cân bằng lại, Nguyệt Liên cầm thân lá sen, ngồi sát lại với Hi Hoa, bóng râm tỏa xuống che mát hai đầu của hai người, hắn nhìn Hi Hoa cười hì rồi tiếp tục quan sát, Hi Hoa cũng không nói gì nữa, chỉ biết tự dưng đôi tai liền nóng lên.
Thuyền trôi đến giữa đầm thì trùng xanh có chuyển biến, nước ở đó bỗng dưng sủi bọt, Hi Hoa phát hiện liền ấn kết, nơi đó lập tức xuất hiện một trận pháp. Nguyệt Liên ném một đạo quang xuống, lập tức có hai ba chiếc xúc tu đen ngòm vùng dậy rồi bị trận pháp thiêu cháy. Hi Hoa cho thuyền đến gần đó, nói: "Quả nhiên là luôn ẩn nấp."
Hi Hoa đưa tay nâng một đóa hồng liên đang phát sáng, Nguyệt Liên nghiêng đầu hỏi: "Có phải nó sắp hóa làm người không?"
"Ừm.. nhưng cần phải được bảo quản, ta sẽ đưa nó cho Nhã Hiên."
"Nhã Hiên? Là ai vậy!"
Thuyền cập vào một bến, Nguyệt Liên đứng dậy bước lên trước rồi đưa tay đỡ Hi Hoa lên. Cả hai theo lối đi đến một trúc xá "Nhã Hiên là người đứng đầu tộc Sen, có nhiệm vụ cai quản việc sen hóa thân.. Kia kìa, Nhã Hiên."
Nhã Hiên đang thu mật nghe gọi liền ngẩng mặt, cười tươi hành lễ: "Cung Kính Điện hạ, Cung thỉnh Đế Long."
Hi Hoa vui vẻ bước đến đưa cho Nhã Liên một đóa hồng liên y vừa vớt lên rồi nói: "Nhã Hiên, huynh xem đóa hồng liên này có thể hóa thân được không?"
Nhã Hiên nhận lấy xong liền đi đến bên một giếng nước trong, nước trong giếng phun lên một đài nước, Nhã Liên đặt đóa hồng liên lên, đóa hồng liên liền tỏa ra ánh vàng, y vui vẻ nói: "Có thể hóa thân, hình như sắp rồi."
Hi Hoa cười nói: "Vậy thì nhờ huynh giúp ta phần còn lại. Mọi chuyện đều giống với mọi thứ ta đặt ra trước đó, bây giờ chỉ có thể từ từ giải quyết."
Nhã Hiên cười hiền dịu, quả là một người ôn nhu nhã nhặn, Hi Hoa nhìn sắc mặt Nhã Hiên có chút xanh liền lo lắng nói: "Nhã Hiên, huynh cũng đừng hao tâm qua. Huynh dạo này rất xanh xao, ta nghe Phụ thân nói người mang thai không nên động đậy nhiều, huynh cũng nên chú ý đến đứa bé và cả sức khỏe của mình."
Nhã Hiên cười dịu nói: "Vâng, điện hạ"
Thấy Nhã Hiên cúi mặt cười, Hi Hoa chợt quay lại nhìn người đứng sau im lặng nãy giờ. Vẻ mặt Nguyệt Liên bây giờ nói ngu không ra ngu mà ngơ cũng không ra ngơ, nét mặt đã cứng ngắc mà hàm dưới như muốn rớt xuống đất. Hi Hoa đưa tay đẩy hàm Nguyệt Liên lên rồi hướng Nhã Hiên nói:: Ta đi trước, có chuyện gì sớm cho người bẩm báo lại. "
" Vâng, Điện hạ. Cung tiễn. "
Hi Hoa xoay người đẩy Nguyệt Liên đi, thuyền rời bến đi xa một chút, Hi Hoa mới khúc khích cười. Nguyệt Liên mở tròn mắt bất ngờ nói:
" Vậy ra chuyện Phượng Minh nói ở Hoa giới nam tử có thể mang thai là đúng, không những vậy lại rất dễ mang thai hơn nữ tử. "
Hi Hoa gật đầu cười:" Đúng là ở Hoa giới có một số nam tử có thể mang thai, việc dễ có thai thì không có đâu, chỉ là.. "
Hi Hoa khựng người, nhìn mặt Nguyệt Liên đối với mặt mình trong gang tấc, vẻ mặt Nguyệt Liên vô cùng nghiêm trọng mà nói:" Ta nghe Phượng Minh nói, ôm thôi cũng đã có, vậy ngươi.. "
Nguyệt Liên chuyển ánh mắt về hướng bụng của Hi Hoa, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch, khẽ nuốt nước bọt một cái:" Ta có phải sắp lên chức không? "
"... "
"... "
" Đồ điên ". Hi Hoa nổi giận đạp Nguyệt Liên ngã ra mạn thuyền, sắc mặt đỏ lựng gầm gừ:
" Não ngươi bị Phượng Minh ủi phẳng rồi sao? "
Nguyệt Liên lồm cồm ngồi dậy xoa chóp mũi nói:" Ta.. ta cứ tưởng.. "
Hi Hoa hừ một tiếng, không hiểu sao lại nhớ đến những lời nói nhảm của Phụ thân, trong lòng lại trỗi lên cơn sợ hãi, lại nhìn qua Nguyệt Liên hình như đang suy nghĩ gì đó, tảng đá trong người Hi Hoa bỗng dưng hóa nặng. Hi Hoa vội nhảy đến nắm lấy vạt áo Nguyệt Liên, trên mặt đằng đằng sát khí khiến Nguyệt Liên rơi mồ hôi hột, y hằn giọng:
" Ngươi đang lo lắng điều gì.. Không lẽ đêm đó ta say rượu, có những chuyện xảy ra bị ngươi giấu đi! "
Nguyệt Liên cười khù khờ tránh ánh mắt của Hi Hoa, hắn cũng không thể nói đêm đó có thừa cơ chiếm tiện nghi một chút, nhưng căn bản chỉ có hôn chứ không có làm gì, tự dưng bị tạo áp lực, lại thấy mặt Hi Hoa đã hóa đen liền cười trừ:
" Làm sao có a.. Đêm đó ta trốn ngươi còn không kịp, nếu ta làm gì ngươi thì ngươi cũng phải biết chứ, thật sự không có gì đâu, ngươi đừng lo lắng. "
Hi Hoa buông Nguyệt Liên lại ngồi yên lại vị trí. Nguyệt Liên ngồi chỉnh tề lại, ánh mắt dáo dát có vẻ rất thiếu đòn, khẽ nhích tới nói nhỏ với Hi Hoa:" Nhưng ta nói nè, nếu ngươi thực sự mang thai vậy chắc cha đứa nhỏ đó là ta ha.. "
Ngày hôm ấy chúng dân để ý thấy Đế Long một thân thương tàn đi về.
Một tuần trôi qua, Hi Hoa phát giác ra rằng việc trùng xúc tu xuất hiện quả có chút lạ lùng. Nó không bắt nguồn từ hai hướng chảy vào đầm mà tập trung ở giữa đầm, dù y có rào chắn thế nào vẫn không xác định được nó xuất phát từ đâu. Hôm nay Hi Hoa ngồi ở Xích đu, một lần nữa lôi hết tàng thư để tìm nguyên do, việc ở đầm sen giao lại cho Dương Tử nên bây giờ y chỉ ngồi một mình. Một tiểu tiên nga đi đến hành lễ rồi nói:" Hoa thần, Tịch Nhan điện hạ cầu kiến. "
Hi Hoa dừng đọc sách hỏi lại:" Tịch Nhan? ". Y trầm mặt một chút rồi nói:" Đưa hắn đến Vương thành chờ ta. "
Đợi tiên nga rời đi, Hi Hoa bỗng dưng buông hơi thở dài, từ khi trở về với tứ hải bát hoang y xem như đã tránh mặt hắn hết sức có thể, nhưng chung quy vẫn không tránh được cả đời. Mọi chuyện xảy ra đều không nằm trong suy nghĩ của cả hai, Hi Hoa chợt trầm ngâm không biết phải dùng thái độ gì để đối với hắn.
Nhớ lại hơn một vạn năm trước, Tịch Nhan hắn xuất hiện, lúc đó y cứ nghĩ hắn chính là tư niệm của mình, chỉ tiếc cái tư niệm ấy vô tình bị vứt bỏ đi rồi. Khẽ thở dài, Hi Hoa chợt thấy mình không nên là một kẻ ích kỉ, chí ít năm đó y thích hắn là thật, bây giờ hắn có hạnh phúc thì y cũng phải nên hạnh phúc mà chúc mừng hắn, coi như trong khoảng thời gian đó chỉ mình y tự tư tưởng, tự hạnh phúc. Hi Hoa đứng dậy, một đường đi đến vương thành, trong đầu đã vạch sẵn thôi thì cứ đối đãi hắn giống như là một bằng hữu vậy.
Hoa cung được trải rộng bằng nhiều loài hoa đẹp nhất, Hi Hoa bước hết bậc thang liền thấy Tịch Nhan đứng ở rãnh hoa Mẫu Đơn vàng ươm, y có chút ngạc nhiên, bước chân chậm rãi mà tiến đến. Tịch Nhan nghe mùi tiên khí liền xoay người hành lễ với y. Hi Hoa hành lễ lại rồi nói:
" Tịch Nhan điện hạ vì sao không vào trong ngồi chờ. "
Nhìn qua vẻ mặt của Tịch Nhan, Hi Hoa đoán là hắn đến đây không phải vì công việc. Tịch Nhan ánh mắt nhạt nhòa nghe cách xưng hô xa lạ liền nhìn ra vườn hoa rồi nói:" Chỉ là thích đứng nhìn phong cảnh nơi đây một chút. Ta đến đây không làm phiền đệ chứ? "
" Hôm nay có chút thời gian rảnh rỗi, nếu đến rồi thì nên vào trong không lại có người nói Hoa giới tiếp đãi khách không chu toàn. "Hi Hoa bước đi trước nhưng ống tay áo nhanh chóng bị kéo lại. Y quay lại nhìn Tịch Nhan, Tịch Nhan chậm rãi nói:
" Không cần đâu, cũng chỉ là việc nhỏ, nói một chút ta phải trở về Thiên Cửu. "
Hi Hoa thu tay áo về rồi bước đến một bộ bàn đá gần đó ngồi, Tịch Nhan theo sau y cũng ngồi xuống, đợi cho tiên nữ rót trà lui xuống, y từ tốn hỏi:
" Có chuyện nhỏ gì mà ngươi lại từ xa xôi đến đây vậy? Hôm nay Thiên Cửu tổ chức hội bàn đào, điện hạ đến trễ có sao không? "
Tịch Nhan nhìn Hi Hoa, Hi Hoa tự dưng cảm thấy khá bối rối về hành động ấy, y nghe được tiếng hít thở của hắn như đang chuẩn bị lấy can đảm, lúc này hắn mới mở giọng:" Đệ giận ta lắm đúng không? "
Chén trà trên môi Hi Hoa khựng lại, y có lẽ không nghĩ đến hắn sẽ hỏi như vậy. Tịch Nhan thấy Hi Hoa có vẻ sững người, giọng lại nhỏ hơn một chút:" Đệ có giận ta vì năm đó khiến đệ phải dùng nguyên thần tế Đồng Lô Hồng Liên, giận ta vì ta là một kẻ chỉ biết nói không biết làm, giận ta vì cái ngày đệ trở về lại là ngày thành thân của ta.. hay là bất cứ những chuyện gì.. "
Hỏi y giận hắn không? Đương nhiên là có nhưng mà cũng mau nguôi rồi. Hi Hoa thở dài một tiếng, cười nói:" Nếu điện hạ hôm nay đến vì những chuyện này vậy thì chúng ta cùng nhau nói hết một lượt để sau này nhìn nhau sẽ thoải mái hơn. Từ khi trở về từ cõi Tam thanh thì có lẽ đây là chuyện mà ta cảm thấy khó xử nhất. Nếu như điện hạ thực muốn biết ta có giận ngươi không thì thật sự là có, nhưng nghĩ giận điện hạ đổi lại ta lại thấy giận mình hơn. Điện hạ có lẽ cũng biết, ta đối với điện hạ hơn một vạn năm trước là loại tình cảm gì nên mới hỏi ta như vậy. Ta nhớ lần đầu tiên gặp điện hạ cũng chính là tại nơi này, sinh nhật tròn bảy vạn tuổi của ta. "
Tịch Nhan gật đầu cười:" Đúng vậy, là Phượng Minh Tinh Quân đưa ngươi đến, đệ đứng nơi này nhìn chúng tiên đốt pháo. "
Hi Hoa cười nhạt, ánh mắt nhìn xa xăm nói:
" Kể từ lúc đó đến khi rời khỏi tứ hải bát hoang, ta cũng chưa từng kể với điện hạ cảm giác lúc ấy thế nào, người đứng giữa khung trời pháo hoa đưa cho ta một cây pháo tia nhỏ, vẻ mặt rất tươi, ta có lẽ để ý điện hạ từ lúc đó.. Sau này vẫn vậy, ta xem điện hạ như là một người thân thích của ta, mọi hành động của điện hạ ta đều ghi nhớ nhưng ta nghĩ lúc đó chuyện tình cảm ấy chắc chắn sẽ ít ai thấu hiểu. Khoảng thời gian lúc đó thật vui, ta lúc đó còn nghĩ có nên bày tỏ hay không, vừa lo lắng sợ Điện hạ biết được sẽ đâm ra ghét ta, xa lánh ta. "
" Ta không, chỉ là, lúc đó nếu đệ nói.. "
" Nhưng đó cũng là chuyện cũ rồi ". Hi Hoa như lấy hơi chấn tĩnh một chút rồi nhàn nhã uống trà nói:
" Ta biết.. Biết năm đó lời điện hạ nói thích ta, vui vẻ khi gặp ta, nhớ ta đều là những lời trong cơn say rượu, ta cũng chưa từng đòi hỏi vì ta nghĩ tình cảm ấy không nói ra cũng sẽ tự hiểu mặc dù trong tâm đã bị lời nói của điện hạ làm cho hạnh phúc đến ngẩn ngơ. Quan trọng hơn hết ta đã từng nghĩ đời này chỉ cần điện hạ là đủ, vì đóa hoa hồng đỏ ngài đặt ở cạnh cửa sổ phòng ta, ta đã tự dằn lòng bằng mọi giá sẽ yêu thương và làm tất cả vì điện hạ, đó cũng là lí do vì sao năm đó ta thà dùng nguyên thần hiến tế Đồng Lô Hồng Liên còn hơn để những tán tiên như điện hạ bị sức nóng của Đồng Lô Hồng Liên dày vò đến chết.. Điện hạ nên biết khi thích một người thì chính mình sẽ sẵn sàng làm mọi thứ để họ được hạnh phúc, nhưng cũng vì yêu mà có thể giết đi lương tâm của một con người. Ta nghịch thiên cải mệnh trở về, nhìn thấy ngài bái thiên địa, ngài nghĩ xem cảm giác lúc ấy như thế nào? Ta có nên giận điện hạ hay không? Đầu của ta toàn nhớ về câu đợi ta trở về của ngài. "
Hi Hoa nhẹ nhàng chống tay lên thái dương, ánh mắt nặng trĩu hoen đỏ nhìn Tịch Nhan, thoạt nhìn từ ngoài sẽ thấy y ngồi với tinh thần ung dung thoải mái nhưng không ai thấu được trong thân tâm y, tâm y như nghẹn lại, bởi tình cảm chính là thứ vừa đem cho ta mật ngọt vừa cho ta mật độc gặm nhấm từng tâm cam của con người. Tịch Nhan cúi mặt, đôi môi run rẫy chỉ biết thốt một lời:" Ta xin lỗi.. Là ta phụ đệ, đệ nên hận ta.. "
Hi Hoa bật cười, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn:" Tình cảm chưa chín cũng chẳng dám nhận một chữ ' phụ ". Ta quả thật đã rất hận điện hạ. Nhưng coi như U Minh không chứa chấp ta, cũng coi như thiên mệnh cho ta một ánh sáng khác.."
Hi Hoa bỗng mỉm cười hiền dịu, trong đầu lại mơ hồ xuất hiện hình bóng uy nghiêm nào đó nở nụ cười với y, y nói:
"Trở lại được một thời gian, ta tự dưng cũng hiểu ra.. Về chuyện tình cảm ấy, điện hạ lại không có tội tình gì, ngược lại ta lại thấy vui cho điện hạ. Thành thân cũng tốt, tốt hơn chịu cô đơn dày vò, lại thấy điện hạ bây giờ sống rất tốt, địa vị, danh vọng cao, gia đình toàn vẹn được người người sùng kính sẽ tốt hơn nhiều nếu trở về lúc trước. Ta từ đó cũng không còn giận nữa, tình cảm tự ta bắt đầu cũng tự ta kết thúc như vậy sẽ tốt hơn."
Tịch Nhan trầm lặng, không ai thấy bàn tay đang siết chặt trong ống tay áo của hắn. Hi Hoa đặt chén trà xuống, khẽ nói: "Điện hạ cũng đừng dằn lòng mình, ta với điện hạ thực sự đối với nhau cũng không có chuyện gì vượt quá giới hạn. Sau này đối đãi cứ theo phi vị cấp bậc thần tiên với nhau, ta cũng không còn quan tâm chuyện trước đây nữa."
Tịch Nhan khẽ thở dài, từ từ đứng dậy nói: "Ta hiểu rồi, nhưng chung quy ta cũng không thể làm gì.. Xin lỗi đệ. Những ân tình của đệ, có cơ hội, ta sẽ đền đáp. Không làm phiền đệ nữa, Cáo từ."
"Không cần đền đáp, ta chỉ cần điện hạ đi đúng con đường chính đạo."
Tịch Nhan khựng người một chút nhưng nhanh chóng quay lưng biến mất, Hi Hoa ngồi trưng một chỗ, không hiểu sao lại thấy nhẹ lòng hẳn, nói ra được thì hẳn đã bỏ gánh nặng rồi. Bây giờ y nên hướng tới cái mới thôi.
Danh Sách Chương: