“Em có biết mình đang làm gì không” Giọng nói đó lại vang lên, trầm lại trầm hơn.
Dương Linh bỗng giật mình, miệng cô lắp bắp không nói lên lời. Từ đâu có tiếng gió rít nhẹ bên ngoài che đi phần nào hơi thở nặng nề của anh.
Người tự động di chuyển ra xa chỗ anh ngồi, cô biết mình đã sai rồi, trong lòng hối hận một chút, không giám nhìn thẳng vào mắt anh, liếc dọc liếc ngang để tìm sự trợ giúp, nhưng ở đây làm gì có ai ngoài cô và anh. Một hồi lúng túng, cô mới giám nói.
“Em…em buồn ngủ, em lên phòng trước đây”
Mặc Tần Minh nào tha cho cô, anh vươn người dữ cánh tay cô lại.
“Đi đâu, còn sớm mà, bình thường em ngủ rất muộn”
Anh biết thừa cô đang trốn tránh việc gì, khẽ mỉm cười.
“Em trốn cài gì” Giọng điệu có chút trêu chọc.
“Em…có trốn gì đâu chứ, em muốn đi ngủ” Dương Linh phị mặt xuống nhìn anh.
Mặc Tần Minh ghé sát tai cô, nói nhỏ, giọng nói của anh lại có chút khàn khàn mang ý trêu chọc làm cô xấu hổ quay sang phía khác.
“Em làm vậy với anh rồi lại bảo đi ngủ hả” Tự nhiên lại có chút nghiêm túc, có lẽ cô đã chọc đến anh.
Tim cô bỗng đập thật nhanh, tự nhiên đằng sau lưng lại sởn tóc gáy, một thân hình lớn ôm chặt cô từ đằng sau, hơi thở ấm nóng không ngừng phả vào tai cô.
Cánh tay không tự chủ luồn vào trong áo ngủ, sờ soạn khắp nơi làm cô khó chịu, khẽ rên rỉ một tiếng.
“Tần Minh…đừng”
Hô hấp anh không ngừng nặng nề, bỗng nhiên anh hôn lên má cô, nắm chặt vai của cô xoay người đối diện với mình, ngừng lại một lúc anh nói.
“Nếu em không muốn, anh sẽ dừng lại”
Lúc đầu có chút sợ, nhưng sau đó là cảm giác hưng phấn, tự nhiên trong lòng có một chút phân vân, rất muốn nhưng lại xấu hổ, cô không giám nói với anh. Suốt quãng thời gian kể từ đêm đó, anh và cô chỉ ở nửa chừng, anh đã nhẫn nhịn rất nhiều. Không gian càng thêm tĩnh lặng, chỉ nghe thấy hơi thở của hai người. Anh vẫn tựa cằm của mình trên vai cô, miệng không ngừng hôn trên mái tóc đen nháy.
Sợ cô không muốn, Mặc Tần Minh liền buông cánh tay trong áo ngủ cô ra, nhẹ giọng nói.
“Xin lỗi, sẽ không ép em nữa”
Bỗng nhiên Dương Linh hít thở thật sâu, cô nắm chặt tay anh, sau đó vươn quàng chặt lên cổ, để cằm của mình trên vai anh, hít hương bạc hà nam tính trên người đàn ông, không kiềm được lúng túng nói.
“Anh…đừng”
Cả hai người đều sững sờ, gan cô hôm nay lớn thật đấy, không ngờ cô lại hành động như vậy. Tay cô lại càng siết chặt vai anh hơn, đỏ mặt không giám đối diện.
Mặc Tần Minh đẩy nhẹ cô ra để cô nhìn thẳng vào mắt mình, vốn dĩ muốn trêu trọc cô chút mà cô lại hành động như vậy, sao anh có thể chịu được chứ.
Dương Linh lúng túng nhìn anh, ậm ừ không nói được gì.
“Em chắc chưa” Anh kéo người cô lại gần mình sau đó ôm chặt cô vào lòng, cánh tay không ngừng vuốt ve sau lưng cô.
Dương Linh vùi mặt vào ngực anh, trước giờ anh đối xử rất dịu dàng với cô, về phương diện này, anh lại càng dịu dàng hơn. Cô khẽ gật đầu,vòng cánh tay ôm chặt lấy người anh.
“Đừng như vậy, em sẽ không biết đêm nay anh sẽ làm gì đâu”
Cô thở dài một tiếng, bên tai cô không ngừng nghe thấy tiếng tim anh đập mạnh không ngừng, có thể cảm nhận được anh đang rất kiềm chế, ấp úng cô nói một câu.
“Em…muốn”
Giọng nói thỏ thẻ phát ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn của cô, có chút làm nũng, cô cọ đầu mũi của mình đưa qua đưa lại trên ngực anh. Bỗng nhiên hành động này khiến anh có chút rung động, giống như một con mèo đang muốn được chủ yêu thương, thân người mêm mại đang ôm trọn người anh, hơi tỏe có chút ngưng chệ, anh hỏi cô lại lần nữa như để chắc chắn.
“Em không hồi hận”
Dương Linh vẫn vùi mặt vào ngực anh, khẽ gật đầu, cô cảm nhận được làn da của anh đang dần nóng lên qua lớp áo. Tự nhiên cô thấy mình như đang muốn anh vậy, cũng chỉ vì cô đã yêu anh từ khi nào không biết.
“Em không biết bây giờ đối với anh như thế nào đâu”
Dương Linh buông lỏng vòng tầy, ánh mắt long lanh, Mặc Tần Minh thấy những tia sáng chóe trong lòng, đưa hai tay bưng mặt cô lên, không ngưng vuốt ve, không kiềm được anh đặt lên đó một nụ hôn. Đầu tiên là mắt, luân phiên đến cánh mũi rồi đôi môi. Đã rất lâu rồi anh không được hôn cô như vậy, anh đã nghiện rồi.
Dương Linh nhắm mắt lại, biểu cảm có vẻ tận hưởng, hai tay vòng qua cổ anh đáp trả. Thấy cô không phản khán, ảnh đẩy nhẹ cô xuống nằm trên sofa, còn bản thân nằm đè lên, sợ cô khó chịu anh không giám đè nặng lên, tiếp tục một nụ hôn sâu, di chuyển xuống vành tay rồi cổ, anh hít nhẹ mùi hương dễ chịu trên da thịt của cô.
Hai bàn tay sờ soạn khắp cơ thể, dừng lại ở cục áo, không trần trừ anh từ từ di chuyển xuống vùng phập phồng của người phụ nữ, hai đỉnh vì anh mà đã dựng đứng lên cả rổi, trông thật kích thích, anh không ngừng nhìn chằm chằm vào đó, nhận thấy được hai ánh mắt của anh, Dương Linh xấu hổ vội vàng lấy hai tay che lại.
“Anh…đừng nhìn vào nó”
Danh Sách Chương: