“Con tới đây có chuyện gì”
Lưu Ly khó hiểu nhìn con trai mình, bỗng nhiên anh lại tới đây, quần áo vẫn chỉnh tế, Mặc Tần Minh vẫn đứng im một chỗ nhìn mẹ, anh thở dài một tiếng liền hỏi.
“Con có chuyện muốn nói với mẹ”|
Lưu Ly gật đầu, hai người cùng đi vào phòng riêng, rót một chén trà nóng. Trà này hồi nhỏ, Mặc Tần Minh rất thích uống, cứ mỗi lần tới đây, Lưu Ly đều sẽ pha cho anh uống.
Cầm trên tay chén trà, lắc qua lắc lại, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt mình trên chén trà, trầm mặc một lúc.
“Mẹ, mẹ có gì dấu con không”
Lưu Ly nhìn anh rồi lắc đầu, tất nhiên là có rồi nhưng sao giám nói ra.
“Mẹ có biết Dương Linh từ trước đúng không”
Lưu Ly đang định đưa ly trà uống một ngụm, nghe anh hỏi vậy liền khựng lại, trố mắt nhìn anh, có phải anh đã biết rồi phải không, rằng Dương Linh được nuôi nấng từ nhỏ ở đây.
Nhìn biểu cảm của mẹ mình, anh hiểu được phần nào, nhẹ nhàng hỏi tiếp.
“Con đã biết rồi, tại sao mẹ không nói với con ngay từ đầu”
Lưu Ly thở dài, rất nhanh bà làm ra vẻ bình tĩnh, để ly trà lên bàn, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Con muốn biết cái gì”
Mặc Tần Minh lấy ấm rót đầy ly cho mẹ mình, vẻ mặt điềm tĩnh.
“Mẹ và cô ấy, đã nói chuyện gì vào ngày hôm trước”
Lưu Ly vẫn trả lời rất bình tĩnh, “Chỉ là chuyện hai đứa thôi”
Mặc Tần Minh nhìn mẹ mình, ánh mắt dò xét, “Con muốn biết cô ấy như thế nào lúc nhỏ, tại sao có người nhận nuôi cô ấy chứ, mẹ có biết mẹ là ai không”
Thân thể Lưu Ly run lên từng hồi, bà rất sợ câu hỏi đó, đấy là quá khứ không đẹp, quá khứ đó bà muốn trôn đi nhưng khi thấy Dương Linh trở về, bà lại sợ nó bị lộ, sợ khi người con trai duy nhất của mình biết, liệu sẽ như thế nào chứ.
“Nó là một đứa trẻ hư, tốt nhất con lên tránh xa nó ra”
Vẫn bộ dạng nghiêm túc của anh, nhìn thẳng vào khuôn mặt của mẹ mình, có chút sợ hãi run rẩy, anh biết rõ mẹ mình đang nói dối.
“Con thắc mắc về quá khứ của cô ấy, con muốn biết tại sao cô ấy bị mất trí nhớ từ trước 15 tuổi, bởi vì con yêu cô ấy”
“Con yêu nó sao” Lưu Ly la lớn.
Sau đó lại ngồi im không nói, ánh mắt khổ sở nhìn anh, không khí lại trở lên im lặng.
“Cô ấy tên Viên Tranh đúng chứ”
Chuyện này là anh đoán, là do lần trước Lưu Hạ nhìn Dương Linh và gọi cái tên này, chắc chắn Lưu Hạ cũng biết ít nhiều về quá khứ của cô.
Lưu Ly á khẩu không nói lên lời, tại sao anh lại biết hết mọi chuyện như vậy, liệu lý do mà cô mất trí nhớ anh có biết hay không, cầm ly trà lên nhấp một hớp, mùi vị này quả thật không hề thay đổi.
Ngước mặt lên quan sát biểu cảm của Lưu Ly, thân người bà bất động, một cái chớp mắt cũng không giám, ngay cả nhìn thẳng vào ánh mắt của anh cũng không, cả người run rẩy.
“Con đừng nói tầm bậy, mẹ không biết gì hết”
“Rõ ràng là mẹ biết, mẹ biết rất rõ” Anh gầm nhẹ một tiếng.
Lưu Ly khẩn khoản đi tới gần chỗ của anh, nắm chặt lấy hai bàn tay anh, “Nghe mẹ nói, đừng vì một đứa con gái, bỏ cô ta đi”
“Mẹ có nói như nào con cũng không bỏ cô ấy đâu”
Mặc Tần Minh đứng phắt dậy, đứng một khoảng cách xa Lưu Ly, vẫn một biểu cảm nhìn bà, biểu cảm xa cách này khiến bà đau lòng không thôi. Một lúc bà khóc nấc lên.
“Là do con bé, nó quá giống người đàn bà đó”
Mặc Tần Minh buông lỏng hai hàng my liên tục nhíu lại, cúi xuống đỡ mình lên.
“Mẹ đã làm gì cô ấy”
Như sét đánh ngang tai, anh biết ngay có uẩn khúc trong đó, nhướn mày nhìn Lưu Ly, cả thân người Lưu Ly không ngừng run rẩy, nước mắt dàn dụa.
“Mẹ xin lỗi, mẹ sẽ không như thế, xin con đừng bỏ đi”
Mặc Tần Minh nhìn thẳng vào Lưu Ly, “Nói cho con biết, chuyện gì đã xảy ra”
Lưu Ly nắm chặt hai vai anh, mím môi, đầu liên tục lắc qua lắc lại, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Mẹ xin lỗi”
“Nếu mẹ nói, con sẽ tha thứ cho mẹ chứ”
Mặc Tần Minh mông lung, anh đang đắn đo điều gì đó. Anh biết chắc chuyện sắp tới chắc chắn không hay, nhưng anh vẫn bình tĩnh, “Mẹ nói đi, con sẽ không bỏ mẹ”
Ít nhất là tình mẹ con, anh sẽ không bao giờ rời bỏ, cho dù có chuyện gì đi nữa, nắm chặt hai vai Lưu Ly, dìu bà ngồi lên ghế.
Lưu Ly lau đi nước mắt, liên tục sụt sịt, ngồi một lúc lâu, bên ngoài tiếng đứa trẻ đang cười đùa giúp không khí căng thẳng được bớt đi phần nào.
“Mẹ nói, con phải thật bình tĩnh”
Mặc Tần Minh gật đầu, thở dài một hơi, bà cầm trên tay ly trà, nhấp một miếng.
“Cô bé đó, đã được đã nuôi nấng từ nhỏ”
Nhìn Mặc Tần Minh không phản ứng, bà tiếp tục.
“Chỉ vì nó quá giống người đàn bà đó, ta đã làm chuyện không hay”
Anh biết rõ là như vậy, chắc chắn là cô bị mẹ anh bạo hành, bề ngoài mẹ anh là con người hiền hậu, anh cũng không ngờ mẹ mình làm đến nước này.
Mặc Tần Minh trầm lặng, Lưu Ly vừa định nói tiếp thì bị anh ngắt lời, anh không muốn nghe lời nào từ mẹ mình nữa.
“Được rồi, con hiểu rồi, mẹ, con nghĩ con nên về suy nghĩ một chút”
Lưu Ly dần mất bình tĩnh, thấy bóng dáng của anh đang dần đi xa, bà vội vàng chạy tới nắm chặt tay anh, “Tần Minh, con hãy suy nghĩ, mẹ có lý do để làm vậy”
Không muốn mẹ mình hoảng loạn, anh nắm lại tay Lưu Ly, gương mặt có chút giận dữ nhìn thẳng, “Mẹ, con sẽ không bỏ mẹ, con cần thời gian”
Nói xong anh buông tay ra, đi thẳng ra xe, đám trẻ đang chơi đùa thấy Lưu Ly gáo khóc, liền chạy tới bu quanh, từng đứa chạy tới ôm bà như để an ủi, nhưng lỗi lầm này sao bà có thể an ủi được chứ, thất thần đi vào trong, còn Lưu Hà ngồi ở gốc cây bàng, co đầu gối lại gục mặt xuống, nước mắt cũng dàn dụa.
Danh Sách Chương: