• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Khúc Liệu Nguyên bảo Tống Dã "xinh" hơn những người khác, tự nhiên nhớ ra mình lúc trước tưởng tượng coi Tống Dã là nữ sinh, cảm thấy có lỗi với Tống Dã, loại tưởng tượng này thật báng bổ Tống Dã.

Về đến nhà, Cao Tú Nguyệt như mọi ngày cuối tuần, nấu một bàn đồ ăn mà hai đứa nhỏ thích ăn, khao bọn họ vì đã vất vả học tập trong tuần lớn này.

"Không có bánh sinh nhật ạ?" Khúc Liệu Nguyên giả bộ bất mãn với mẹ nói, "Tại sao sinh nhật Tống Dã mẹ còn đặc biệt mang bánh đến trường? Con thì không có, đây là mẹ thiên vị."

Cao Tú Nguyệt lườm cậu một cái, nói: "Bánh gato của Tiểu Dã con không ăn à?"

Khúc Liệu Nguyên nói một cách đương nhiên: "Nó đưa con ăn."

"Thế thì không được, chắc chắn con ăn nhiều hơn Tiểu Dã rồi." Cao Tú Nguyệt nói, "Không có bánh gato đâu, ba con mua quà cho con rồi."

Khúc Đại Giang vén rèm phòng lên, vẫy tay với con trai, Khúc Liệu Nguyên nháy mắt với Tống Dã, chạy vào.

Cao Tú Nguyệt hàn huyên với Tống Dã mấy câu về chuyện trường học, nói hắn: "Dì thấy cháu lại gầy rồi, đừng cứ có món gì ngon là lại cho nó ăn, cháu cũng phải tự chăm sóc bản thân chứ."

"Đâu có ạ, là nó cái gì cũng cho cháu," Tống Dã nói, "Đầu bếp đưa thừa miếng trứng chiên, nó cũng phải chia với cháu một nửa."

Cao Tú Nguyệt nói: "Các tiết ở lớp thực nghiệm căng thẳng, cháu tốn nhiều đầu óc hơn nó, còn nó là một đứa ngốc, ăn gan rồng não phượng thì não cũng không dài hơn được."

Đây không phải bà nói lời khách sáo với Tống Dã, mà thật sự là con trai nhà mình so với Tống Dã, rõ ràng chỉ kém 6 ngày, mà trình độ phát triển đầu óc như kiểu kém nhau 6 tuổi vậy.

"Giờ cũng 17 rồi," Cao Tú Nguyệt coi Tống Dã như người lớn mà nói hết, "Nhìn thì đúng là người lớn, 2 năm nữa là ra ngoài học đại học, vừa vào xã hội, đầu óc của nó thế này, không ăn thiệt mới là lạ."

"Cũng không đúng, giờ nó làm lớp trưởng tốt lắm ạ." Tống Dã nói, "Dì Cao cứ yên tâm đi, cháu vẫn sẽ trông nó, sẽ không để nó chịu thiệt thòi."

Cao Tú Nguyệt tự giễu cười nói: "Dì thực ra vẫn mong nó có thể luôn đi theo cháu học theo gương tốt, vấn đề là cái thành tích kia, làm sao thi cùng một trường với cháu được?"

Tống Dã nói: "Vẫn còn 2 năm mà, chờ lúc báo nguyện vọng..."

"Reng reng reng!" Khúc Liệu Nguyên nhảy ra khỏi phòng bố mẹ, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, vẻ mặt vênh váo khoe khoang nói, "Tống Tiểu Dã, cậu nhìn đây!"

Cậu phanh áo khoác đồng phục ra, bên trong là áo phông dài tay màu đen, còn nhét áo phông vào trong quần đồng phục, quanh hông đeo một cái thắt lưng mới tinh, là một cái thắt lưng quân dụng, màu nâu da bò, khoá thắt lưng màu bạc có ngôi sao 5 cánh, giữa ngôi sao 5 cánh viết "八一".

"Trông đẹp trai không?" Khúc Liệu Nguyên thích cực kỳ, nói, "Tớ muốn một cái thắt lưng thế này từ lâu rồi."

Khúc Đại Giang đi ra từ phía sau cậu, cười rồi ngồi xuống bàn cơm cùng Cao Tú Nguyệt và Tống Dã, nhìn Khúc Liệu Nguyên khoe khoang.

Tống Dã tâng bốc mà khen: "Đẹp trai, hợp với cậu lắm."

Khúc Liệu Nguyên ra ngô ra khoai mà đi đều bước một lần ở chỗ trống trước bàn trà, còn muốn người nhà phối hợp với mình: "Các đồng chí vất vả rồi!"

Cao Tú Nguyệt: "Đừng có lượn qua lượn lại nữa! Mẹ chóng mặt, ra ăn, đồ ăn nguội rồi."

Khúc Liệu Nguyên mới chịu ra ăn cơm, ăn mấy miếng liền sờ sờ thắt lưng của mình.

Không ai hiểu con bằng cha, Khúc Đại Giang chuẩn bị quà rất hợp ý cậu.

Ăn cơm xong, Khúc Liệu Nguyên quăng đũa rồi chạy ra ngoài để khoe cái thắt lưng mới của cậu với các bạn hàng xóm trong khu.

Tống Dã giúp Cao Tú Nguyệt dọn mâm bát, Cao Tú Nguyệt đẩy hắn ra khỏi bếp không cho hắn rửa, hắn liền ngồi chung với Khúc Đại Giang hàn huyên vài câu.

Xưởng 407 đã hoàn thành việc kiểm kê tài sản và sẽ sớm bắt đầu đấu thầu, các đơn vị đầu ngành của thành phố sẽ chủ trì, vài xí nghiệp tư nhân là xí nghiệp hoá chất như xưởng 407 sẽ tham gia đấu thầu. Nói cách khác, xưởng 407 thuộc sở hữu nhà nước sắp được tái cơ cấu thành xí nghiệp liên doanh sau khi đấu thầu kết thúc, việc cắt giảm nhân sự là chắc chắn, một lượng lớn công nhân viên đang phải đối mặt với việc bị sa thải.

Năm ngoái cả nhà 3 người trừ Khúc Liệu Nguyên đã nói về chuyện này một lần, lần đó Tống Dã đề nghị Khúc Đại Giang rời khỏi nhà xưởng, nhân lúc tuổi tác còn chưa quá cao, đi ra ngoài học chút gì đó, làm chút gì đó khác. Vấn đề của xưởng 407 không thể giải quyết bằng việc tái cơ cấu, thiết bị sản xuất cũ kỹ, sản phẩm không có sức cạnh tranh trên thị trường, tái cơ cấu chưa chắc đã vực dậy được doanh nghiệp, chẳng qua là thử đi thử lại trong vô ích. Các ông chủ xí nghiệp tư nhân tới tham gia đấu thấu cũng chưa chắc là không biết, phần lớn đều không có lợi thì chẳng việc gì phải dậy sớm, là vì có trợ cấp của chính phủ để lấy mà thôi.

Lúc đó Khúc Đại Giang cũng có nghe một chút, khi ấy vẫn chưa nghĩ ra là muốn làm gì, sau mùa xuân trong xưởng vẫn nghỉ, ông liền ra ngoài 2 chuyến, gặp đồng đội lúc trước, mạch suy nghĩ mở rộng ra nhiều.

"Bây giờ định kinh doanh nhỏ lẻ trước," Khúc Đại Giang nói với Tống Dã, "Thấy mặt tiền cửa hàng trên thành phố rồi, có một siêu thị nhỏ không làm nữa muốn chuyển nhượng, có thể tiếp tục, chú theo dõi một thời gian, làm ăn tạm ổn, tiệm này cách trường bọn cháu không xa lắm." Ông nói tên tiểu khu, "Ở ngoài cổng chính tiểu khu này."

Nhất Trung có vị trí rất tốt, xung quanh có nhiều đơn vị hành chính, trường học, còn có mấy khu dân cư cao cấp, tiểu khu mà Khúc Đại Giang nói là một trong số đó.

Tống Dã cảm thấy khả thi, hỏi tiếp giá cả, thêm cả hàng hoá bán lại mất gần 100000 tệ. Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không đủ tiền thì cháu có."

"..." Khúc Đại Giang nói, "Chút tiền ấy chú với dì Cao vẫn có, thằng nhóc này, đúng là... Giữ tiền của cháu cho tốt, tương lai lên đại học, mua nhà, kết hôn, đều phải dùng."

Tống Dã nói: "Cô chú nếu phải dùng đến cứ nói, coi như là cháu đầu tư được không? Với sự phát triển của xã hội hiện nay, giá trị của tiền càng ngày càng ít đi, giữ tiền trong ngân hàng là làm mất giá... Đấy là cháu nghe ba cháu nói."

Nếu hắn nói là do hắn phân tích, Khúc Đại Giang còn có thể cảm thấy là quan điểm của trẻ con, hắn mang Tống Chí Quốc ra, Khúc Đại Giang sẽ suy nghĩ thật kỹ. Tống Chí Quốc chắc chắn là người có học thức và thông minh nhất trong xưởng 407 từ trước tới nay, không ai sánh bằng. Nếu như không lầm đường lạc lối, ông có thể sẽ được đưa lên làm nhân vật lãnh tụ cải cách trên bàn thờ.

Khúc Đại Giang kết thúc cuộc nói chuyện này, nói: "Không có việc gì thì gọi cho ba cháu nhiều chút, một mình ổng ở trong đó cũng... cũng cô đơn."

Tống Dã và Tống Chí Quốc không liên lạc nhiều, một tháng chỉ có thể gọi 2 3 cuộc điện thoại, bên trong quản lý rất nghiêm ngặt, Tống Dã cũng bận học. Nhưng mỗi lần bọn họ liên lạc, cũng không giống cha con lâu ngày không gặp kể cho nhau tâm tình xa cách, ngoại trừ hỏi thành tích, Tống Chí Quốc sẽ kể cảm nhận bản thân khi xem tin tức, cách ông hiểu và dự đoán của mình về các vấn đề thời sự. Kỳ thực, lúc trước khi Tống Chí Quốc vẫn còn tự do, trao đổi với con trai cũng như thế, đàm luận thực tế đàm luận lý tưởng, rất ít khi đàm luận cảm tình.

Ảnh hưởng tích cực rất rõ ràng, từ nhỏ Tống Dã đã xây dựng được một tầm nhìn vượt xa bạn cùng lứa.

Ảnh hưởng tiêu cực cũng rất rõ ràng, ngoại trừ với Khúc Liệu Nguyên thuở nhỏ vô tư là phát sinh được giao lưu tình cảm, Tống Dã ngoài phân tích khách quan ra, rất khó nảy sinh cảm xúc chủ quan với những người khác.

Cho nên hắn mới có thể nói, Khúc Liệu Nguyên là "fire" của hắn.

Khúc Liệu Nguyên khoe thắt lưng mới ở bên ngoài một vòng rồi về nhà, ba mẹ đã về phòng đóng cửa nghỉ trưa.

Cậu vào phòng của mình và Tống Dã, đóng cửa lại rồi nói với Tống Dã đang dựa vào đầu giường đọc sách: "Khu bọn mình vắng quá, trước đây náo nhiệt bao nhiêu, giờ cũng chẳng có trẻ con chơi nhảy dây chun nữa."

Tống Dã nói: "Thế cậu khoe với ai?"

Khúc Liệu Nguyên nói: "Với bác Trương nhà để xe."

Tống Dã: "..."

Khúc Liệu Nguyên tháo thắt lưng ra, cẩn thận cuộn lại, cất đi, không nỡ đeo.

Tống Dã nhìn cậu làm xong mới nói: "Khoá cửa chưa?"

Khúc Liệu Nguyên: "??? Ban ngày khoá cửa làm gì?"

Cậu liếc nhìn Tống Dã, Tống Dã cho cậu ánh mắt "cậu ngốc à".

Cậu trong nháy mắt đã hiểu, xoay người khoá trái cửa phòng, vẫn chưa yên tâm mà kéo ra, đảm bảo đã khoá kỹ.

"Lại đây." Tống Dã dịch ra giữa giường, nhường đủ chỗ.

Khúc Liệu Nguyên đi ra đứng bên giường hắn, đột nhiên cả người chảy mồ hôi, sau lưng hình như ướt hết, mới có tháng 4 mà! Sao nóng vậy chứ? Phải ngủ cùng một giường với Tiểu Dã sao? Cái này... Cái này...

Cậu nửa đường quay về phía giường mình ngồi xuống.

Tống Dã: "..."

Khúc Liệu Nguyên lén liếc hắn, vội cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Bọn mình như thế này, không tốt à."

Tống Dã nghĩ thầm, cuối cùng cũng thấy "không tốt" rồi à? Nào, nói xem chỗ nào không tốt, nói gì cũng được, dù sao thì binh tới tướng đỡ nước đến đất chặn, bộ tẩy não 360 độ đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Tiểu Dã," Giọng Khúc Liệu Nguyên nhỏ đi thêm mấy phần, nói, "Trước tiên tớ hỏi cậu một câu, được không?"

Tống Dã cũng ngồi, nói: "Cái gì?"

Khúc Liệu Nguyên sờ sờ mặt, lại gãi gãi đầu, lại gảy móng tay, động tác nhỏ nhiều như vậy, tất nhiên là rất căng thẳng rồi.

Tống Dã không muốn cho cậu cơ hội tạm nghỉ, nhất cổ tác khí mà thúc giục cậu, nói: "Có gì muốn hỏi? Hỏi đi."

Khúc Liệu Nguyên khụ một tiếng, như là rất khó mở miệng, khó khăn nói: "Chính là..." Cậu lại không nói được nữa.

"Chính là cái gì?" Tống Dã mặt ngoài vẫn rất bình tĩnh, trong lòng đang phát điên, cái người này làm gì vậy? Hỏi đi chứ, đồng tính luyến ái là gì, LGBT là gì, về sau bọn họ sẽ tồn tại ra sao trong xã hội, làm thế nào để đối phó với các vấn đề thực tế, hôn nhân đồng giới ở quốc gia nào là hợp pháp, thủ tục di dân có khó giải quyết hay không... Hỏi nhanh lên! Còn chờ gì nữa!

"Chính là..." Khúc Liệu Nguyên hít vào một hơi, ngước mắt nhìn Tống Dã, hỏi, "Cậu để ý tớ từ khi nào?"

Tống Dã: "..."

Khúc Liệu Nguyên rất xấu hổ, nhưng vẫn nói tiếp: "Tớ sẽ nói thật với cậu, cậu đừng tức giận, hôm Văn Thông kể nó hôn môi với người yêu ấy, cậu nhớ không, cậu đùa hôn tớ một cái, đêm hôm đó tớ liền mơ thấy cậu... Cũng có thể trước đó tớ đã len lén để ý cậu rồi, chẳng qua là chưa phát hiện."

Tống Dã vẻ mặt không thể tin nổi, hỏi: "Hôm đó cậu mơ thấy tớ cái gì?"

"Cái này mà cũng phải nói?" Khúc Liệu Nguyên xấu hổ muốn chết, nói, "Là cái đó đó ấy."

"Cái đó nào?" Tống Dã khăng khăng muốn hỏi rõ ràng.

Khúc Liệu Nguyên: "... Thì cái đó đó."

Tống Dã bắt chéo chân, một tay đặt trên đùi nâng má, giọng như thẩm vấn hỏi: "Rốt cuộc là cái đó nào?"

Khúc Liệu Nguyên cảm thấy nóng hơn lúc nãy, giọt mồ hôi theo trán chảy xuống.

Tống Dã đổi cách hỏi: "Giống như... trong phim heo à?"

Khúc Liệu Nguyên mập mờ không rõ mà: "Ừm."

Tống Dã không khống chế được mà nhếch khoé môi, vội vàng đè xuống, tiếp tục thẩm vấn nói: "Thế cậu mơ thấy mấy lần?"

"4 hoặc 5 lần," Khúc Liệu Nguyên cúi đầu nhận tội, nói, "Không nhớ rõ."

"Nhiều lần như vậy?" Tống Dã nói, "Tên lưu manh này."

Khúc Liệu Nguyên: "... Xin lỗi."

Tống Dã đang cười điên dại trong lòng, mặt vẫn rất nghiêm túc, nói: "Nói xin lỗi là được à? Cậu lại đây cho tớ."

Khúc Liệu Nguyên ngẩng đầu: "Làm... làm gì?"

Tống Dã xụ mặt: "Hay lắm Khúc Liệu Nguyên, trong mơ đùa giỡn lưu manh với tớ thì thôi, giờ còn không nghe lời tớ luôn?"

Khúc Liệu Nguyên mơ mơ hồ hồ, cảm giác hình như Tống Dã không giận, vẻ mặt hiện giờ giống như đang nói đùa với cậu hơn.

Cậu đứng dậy qua đó, đứng trước mặt Tống Dã, Tống Dã dùng tay ra hiệu cậu lại gần chút, cậu liền khom lưng nhích đến gần.

Cặp mắt đẹp của Tống Dã nhìn cậu không chớp mắt, hơi thở ấm áp phả lên mặt cậu.

Cậu hiểu rồi, đây là muốn hôn môi!

Cậu nhịn không được nuốt nước bọt một cái, chậm rãi xích lại gần Tống Dã, hơi thở hai người đan xen, mùi hương đó trên người Tống Dã dường như bao lấy cả người cậu.

Tay Tống Dã để bên người nắm chặt lại, tim đập thịch thịch thịch dữ dội. Cho dù hắn có thông minh đi nữa, thì cũng chưa từng có trải nghiệm như vậy, lý thuyết và thực tế rốt cuộc cũng khác nhau.

Môi Khúc Liệu Nguyên đụng nhẹ lên môi Tống Dã, lập tức lùi lại.

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều có chút kinh hoàng khó tin. Lúc này đây, mới là nụ hôn đầu chân chính của bọn họ.

Khúc Liệu Nguyên đứng thẳng đơ bên giường, không nhúc nhích như vừa bị điểm huyệt, vẫn chìm đắm trong nụ hôn vừa nãy, cậu cảm thấy môi như bị giật điện, có chút tê dại.

Yên lặng chốc lát, Tống Dã chống lên giường, từ tư thế ngồi đổi sang tư thế quỳ, nhìn thẳng hai mắt Khúc Liệu Nguyên.

Khúc Liệu Nguyên nhận ra còn chưa kết thúc, lại nuốt nước bọt.

Tống Dã giơ tay ôm lấy mặt Khúc Liệu Nguyên, ngón tay run lên vì căng thẳng.

Trong con ngươi đen bóng của Khúc Liệu Nguyên, Tống Dã chậm rãi đến gần cậu.

Vào buổi chiều ngày xuân tháng 4 này, sinh nhật 17 tuổi của Khúc Liệu Nguyên.

Bọn họ hôn môi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK