Edit: Bàn
Lần đầu tiên không phải lúc nào cũng diễn ra một cách dễ dàng suôn sẻ.
Khúc Liệu Nguyên lúc nãy còn tự khuyên bảo bản thân mà nghĩ, đã đến đây rồi thì yên tâm đi, nhịn một lúc là xong rồi. Đến khi Tống Dã bắt đầu làm theo quy trình, cậu liền đi đời nhà ma, cả người run lên, từ lưng đến đùi đều là mồ hôi lạnh, nhưng vẫn quỳ nằm ở đó, không dám động đậy, cảm giác càng giống một chú puppy nhỏ hơn.
Tống Dã cũng căng thẳng muốn chết, còn phải bình tĩnh mà động viên cậu: "Đừng sợ, vừa nãy xem trong phim, diễn viên kia cũng rất thoải mái mà? Chờ lát nữa cậu sẽ giống như thế."
Đầu óc Khúc Liệu Nguyên rối bời, nghĩ thầm, như thế? Như thế nào? Cậu nào? Ai cơ? Phim gì? Thoải mái gì? Trên người Tiểu Dã hình như có mùi Safeguard.
Tống Dã ngoài xem phim ra, còn đọc rất nhiều hướng dẫn văn bản để vận dụng thực tế vào lần thực hành này, sau khi bắt đầu cũng làm đủ công tác chuẩn bị cho phần mở đầu, nhưng gần đến cuối vẫn không thành công.
Khúc Liệu Nguyên vẫn không biết tình hình thế nào, run lập cập quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: "Sao lại đi ra? Có phải cậu không được không?"
Tống Dã vốn đã mồ hôi đầy đầu, cảm thấy thất bại, bị những lời này của cậu đả kích đến suýt phát cáu, đây là vì ai? Còn chẳng phải là sợ làm cậu bị thương! Néu không phải sợ cậu đau thì đã sớm...!
Nhưng Khúc Liệu Nguyên hỏi xong thì đã thấy, Tống Dã rõ ràng là rất được.
"Vậy lại lần nữa," Khúc Liệu Nguyên vùi mặt vào gối, bi tráng như hi sinh vì đại nghĩa, nghẹt giọng nói, "Nhất cổ tác khí, đừng bỏ dở giữa chừng, là cậu dạy tớ mà. Lại lần nữa."
Tống Dã: "..."
Lại thử một lần.
Lần này Tống Dã nhẫn tâm, nhất cổ tác khí, thành công rồi!
Khúc Liệu Nguyên suýt nữa không quỳ nổi, hét thảm một tiếng: "Đm!"
"Làm sao?" Tống Dã suýt sụp đổ vì cảm giác này, nhưng không dám động đậy nữa, vội hỏi, "Đau lắm à?"
Khúc Liệu Nguyên kêu một tiếng kia thuần tuý là bị doạ, cậu cực kỳ sợ nhột chứ không phải sợ đau, vả lại Tống Dã đã làm đủ những gì cần chuẩn bị, cảm nhận hiện tại của cậu không phải là đau hay nhột, cậu cũng không nói ra được, chính là cảm giác rất khó chịu, miễn cưỡng nói: "Không đau... Xong chưa?"
"..." Tống Dã bùng nổ, nói, "Xong cái rắm! Vừa mới bắt đầu!"
Khúc Liệu Nguyên bổ nhào về phía trước, hai tay tình cờ túm được lan can đầu giường.
Dù sao cũng là lần đầu, sau mấy phút Tống Dã đã kết thúc rồi.
Hắn không giống nhiều xử nam khác, ôm ảo tưởng không thực tế về bản thân mình, hắn đã làm đủ bài tập, biết lần đầu có thời gian như vậy chuyện rất bình thường, đã sớm chuẩn bị tâm lý với lần này, đồng thời hắn cũng không hi vọng thời gian lần này lâu lắm, sợ Khúc Liệu Nguyên sẽ không chịu nổi.
Không quan trọng, việc xảy ra quan hệ với Khúc Liệu Nguyên này đã làm hắn vui sướng phát điên rồi, sau khi kết thúc còn đè Khúc Liệu Nguyên xuống ra sức hôn, đồng thời rất không biết điều mà cắn tai, môi, và mặt Khúc Liệu Nguyên.
Mà Khúc Liệu Nguyên thì như một giấc mơ, từ đầu đến cuối đều hoa mắt chóng mặt, nhưng có thể cảm giác rõ ràng sự vui vẻ của Tống Dã, bản thân cũng liền vui vẻ, đáp lại nụ hôn của Tống Dã, bị Tống Dã cắn tới cắn lui trên mặt, cũng thấy chơi rất vui, rất thoải mái.
Tống Dã hôn cậu đủ rồi, có mong muốn nói chuyện, mới rất bá đạo ôm đè cậu, hỏi: "Thích không? Thích không? Nói cậu thích đi, nói mau."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Tạm được, cậu thích không?"
"Tớ thích chết đi được," Tống Dã lại dùng sức hôn cậu một cái, dán lên bờ môi cậu nói, "Anh yêu em, anh yêu em quá."
Khúc Liệu Nguyên cũng cười một cái, nói: "Biết rồi, tớ cũng yêu cậu."
Hai người lại hôn môi chốc lát, nói vài lời tâm tình kiểu học sinh cấp 3 tớ yêu cậu cậu yêu tớ.
Tống Dã từ từ hạ nhiệt, đầu óc lại trở nên nhạy bén, bỗng nhớ lại "tạm được" của Khúc Liệu Nguyên có lẽ tương đương với "không thích lắm," liền hơi lo lắng, hỏi: "Cậu có khó chịu không? Đau không?"
"Không đau lắm, chỉ lúc bắt đầu thì hơi hơi, về sau thì hết đau rồi." Khúc Liệu Nguyên thành thật nói, "Cũng không khó chịu, chỉ cảm giác kỳ kỳ."
Tống Dã nghĩ một lúc, lại bệnh đa nghi, hắn vốn vẫn nghi ngờ Khúc Liệu Nguyên có lẽ không phải gay, về mặt sinh lý không chấp nhận người cùng giới tính tiến vào, nếu quả thực là như vậy, thì hắn cũng nguyện ý nhường lại một bước, dù sao chuyện này cũng không phải quan trọng nhất.
"Em muốn thử không?" Tống Dã gần như là dùng giọng điệu lừa phỉnh rồi, nói, "Anh dạy em, em thử xem."
Kết quả Khúc Liệu Nguyên từ chối vô cùng thẳng thắn: "Tớ không thử."
"Tại sao không?" Tống Dã tò mò rốt cuộc cậu nghĩ thế nào đã từ rất lâu rồi, hỏi, "Tớ không đẹp trai à? Không phải ngày nào cậu cũng bảo tớ đẹp sao? Mà cậu, chưa từng nghĩ muốn làm gì đó với tớ à?"
"Cậu đúng là vừa đẹp trai vừa đẹp mắt," Ánh mắt Khúc Liệu Nguyên nhìn hắn liền mang theo chút mến mộ, nhỏ giọng nói, "Thực ra lúc trước tớ còn từng nghĩ, nếu cậu là con gái, thì tớ ngày nào cũng kéo dây áo lót trêu cậu."
Tống Dã cười một cái, nghiêm túc nói: "Không là con gái cũng được, nếu em muốn làm, anh sẵn sàng."
"Tớ không muốn thật." Khúc Liệu Nguyên hơi khó mở lời, mãi mới nói, "Tớ thấy, hơi bẩn."
"!" Mặt Tống Dã thay đổi trong nháy mắt.
"Không phải tớ nói cậu bẩn! Cậu thích sạch nhất, không ai sạch hơn cậu, chỉ là tớ..." Khúc Liệu Nguyên vội bổ sung giải thích rõ, "Chỉ là tớ thấy kỳ lạ, sau này có lẽ ngày nào đó có thể nghĩ thông suốt, dù sao thì bây giờ tớ thực sự không muốn."
Tống Dã: "..."
Logic của Khúc Liệu Nguyên với chuyện này, và logic của việc đến giờ cậu vẫn không tình nguyện giúp Tống Dã ăn là giống nhau --
Đó là một việc bẩn việc mệt, cậu không muốn làm.
Tống Dã bị logic này đánh gục, quả thực dở khóc dở cười, nhưng tốt hơn rất nhiều so với giả thuyết Khúc Liệu Nguyên vốn không phải gay.
Nhưng mà, giờ phải dụ dỗ Khúc Liệu Nguyên đồng ý thêm một lần nữa thế nào?
Vừa nãy hôn một phen, Tống Dã lại lên nòng, muốn làm lại lần nữa. Đây là đương nhiên, mấy phút vừa nãy cùng lắm chỉ là món khai vị.
"Vậy anh giúp em tuốt?" Hắn nói, "Hay là ăn giúp em một lần? Muốn cái nào?"
Khúc Liệu Nguyên đối với việc này đã quen thói ngồi mát ăn bát vàng, lập tức chọn cái thoải mái nhất, nói: "Muốn cậu giúp tớ ăn."
"Ăn cũng được thôi." Tống Dã nổi ý xấu, nói, "Đây là lần thứ 4 rồi, tớ muốn tính lãi, lãi chồng lãi, càng chồng càng nhiều, bao giờ thì cậu trả tớ?"
Khúc Liệu Nguyên đã sớm quên mình từng đồng ý sẽ trả, rũ mắt xuống dưới nhìn nhìn Tống Dã, liền đánh trống lui quân, nhưng cậu đã nhịn nửa tháng, vừa nãy lại bị Tống Dã trêu chọc một phen, giờ không nhịn được, rất muốn được ăn, nói: "Cậu đã ừm tớ một lần rồi mà, không bù được một lần à?"
Tống Dã biết rõ cậu không muốn, nên mới làm bộ phóng khoáng, nói: "Thế bù kiểu gì? Đâu phải tớ không cho cậu ừm ừm tớ, cậu làm đi."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã như một tên gian thương lòng dạ hiểm độc, nói: "Nếu không thì, anh giúp em ăn một lần, em để anh ừm ừm một lần là bù được."
Khúc Liệu Nguyên ngẩn tò te, nói: "Còn phải lần nữa à? Tớ không muốn chơi nữa."
Tống Dã nói: "Thế còn muốn tớ giúp cậu ăn không?"
Khúc Liệu Nguyên hơi không vui, nói: "Cậu đang làm giao dịch cùng tớ đấy à? Sao lại thế? Tớ không thích cậu ừm tớ một tí nào, mà vẫn để cậu ừm, là vì tớ yêu cậu, cũng không bắt cậu lấy gì ra trao đổi, sao cậu lại đối xử với tớ như vậy?"
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên vội nghĩ ra, nói: "Thôi, cậu không ăn thì bỏ qua, tớ tự tuốt không được chắc?"
Cậu đúng là định vươn tay ra tự làm, Tống Dã vội nắm lấy tay cậu, nói: "Được rồi được rồi đùa cậu thôi, tớ ăn là được mà?"
Hắn ngồi dậy dịch sang một bên, búng Khúc Liệu Nguyên một cái, nói: "Đúng là nợ cậu mà, sao tớ lại chịu năm lần bảy lượt làm cái này? Còn chẳng phải là vì yêu cậu, cậu là đồ không có lương tâm."
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã có khuôn mặt rất đẹp, cùng với cơ thể thiếu niên dần nảy nở, tay chân thon dài, cơ bắp còn hơi gầy yếu nhưng đã rất đẹp. Hắn còn có đầu óc rất thông minh. Hắn là một nam sinh rất hoàn hảo.
"Đừng ăn," Khúc Liệu Nguyên đấu tranh nhưng vẫn quyết định nhượng bộ, nói, "Không phải cậu nói là nếu tớ ra rồi mà cậu lại gì gì đó, thì tớ sẽ khó chịu à. Tới đi, cho cậu ừm tớ thêm lần nữa."
Cứ như vậy, Tống Dã lừa dỗ, được thêm một lần nữa như ý nguyện.
Tống Dã sau khi đã có một lần kinh nghiệm đã khác biệt hoàn toàn. Hắn học hỏi rất nhanh, lại giỏi đúc kết kinh nghiệm, chỉ sang lần thứ 2 đã vào trạng thái chính xác.
Trong lòng Khúc Liệu Nguyên thì đi từ "Lại nữa rồi, không muốn một tí nào" đến "Ố? Sao hơi thoải mái nhỉ" rồi đến "Trời ạ cảm giác gì đây! Vcl! Quá..."
Nhưng cậu vẫn chưa biết những lúc thế này nên phát tiết cảm xúc thế nào, thở dốc từng hơi, cũng không biết phải kêu cái gì.
"Sau này đừng nói là ừm ừm nữa, đồ ngốc này," Tống Dã dẫn dắt cậu nói, "Anh bảo em cái từ này thế nào?"
Khúc Liệu Nguyên: "..."
Tống Dã: "Nói, đây là anh đang làm gì?"
Khúc Liệu Nguyên: "... Chịch."
Tống Dã: "Ai?"
Khúc Liệu Nguyên: "... Em."
Tống Dã: "Nói liền lại."
Khúc Liệu Nguyên nói liền lại một lần, cảm giác xấu hổ bùng lên, đồng thời cũng như mở ra một cánh cửa mới, cậu kêu một tiếng, nhưng không nói ô ngôn uế ngữ gì, chỉ một mực gọi tên Tống Dã hoặc gọi anh, cùng với xin tha.
Tống Dã được cậu gọi đến muốn nổi điên, vui sướng trong lòng cũng như pháo hoa bùng nổ.
Hơn 6 giờ chiều, trời gần tối, Tống Dã bị điện thoại của Khúc Liệu Nguyên đánh thức, Khúc Liệu Nguyên vẫn ngủ say sưa.
Hắn ra phòng khách nghe điện thoại, là Cao Tú Nguyệt gọi đến, hỏi bọn họ ở nhà có việc gì không, đương nhiên hắn nói không có.
"Tiểu Khúc đâu?" Cao Tú Nguyệt hỏi, "Ra ngoài chơi rồi à?"
Tống Dã nói: "Không ạ, nó đang ngủ."
Cao Tú Nguyệt nói: "Đã mấy giờ rồi còn ngủ, tối còn muốn ngủ nữa không? Gọi nó mau, hai đứa ăn gì đi, đừng để bụng đói ngồi học."
Tống Dã đáp lại, nghe Cao Tú Nguyệt dặn dò xong mới cúp máy.
Quay về phòng, hắn lại lên giường ôm Khúc Liệu Nguyên, Khúc liệu Nguyên vất vả mở mắt ra, hỏi: "Mẹ tớ à?"
"Đúng, mẹ bọn mình gọi, không có việc gì." Tống Dã hôn cậu một cái, nói, "Ngủ nhanh lên."
Khúc Liệu Nguyên buồn ngủ rũ rượi, lại nhắm mắt vào, chắc vì tâm trạng tốt, lúm đồng tiền trên má còn lộ rõ ra.
"Anh yêu em." Tống Dã hôn hôn lên lúm đồng tiền của cậu, nói nhỏ, "Bọn mình thế này coi như là kết hôn rồi, về sau em chính là v... vợ của anh."
Khúc Liệu Nguyên ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau, sau đó ngồi ngơ ngác trên giường, như chưa tỉnh ngủ, tóc rối bù như ổ chim, cổ áo ba lỗ lệch sang một bên, lộ ra vết hôn trên xương quai xanh được Tống Dã mút ra.
Tống Dã hỏi cậu: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Khúc Liệu Nguyên lắc đầu, nói: "Không, chỉ mệt thôi."
Tống Dã xác nhận hỏi lại: "Không thấy đau? Cũng không muốn đi ngoài?"
Khúc Liệu Nguyên lại lắc đầu: "Không."
"Thế thì tốt." Tống Dã yên tâm, nói, "Tớ làm bữa sáng rồi, mau ra ăn. Buổi trưa hâm nóng lại sườn mẹ bọn mình làm."
Khúc Liệu Nguyên cười với hắn, cảm thấy kỳ nghỉ này thật hạnh phúc.
Tống Dã cũng cười với cậu, nói: "Ăn xong thì làm một đề Toán."
Khuôn mặt tươi cười của Khúc Liệu Nguyên lập tức sụp đổ: "... Ly hôn đi!"
Danh Sách Chương: