Lăng Thế Nghiêm ôm eo Tiểu Nguyệt cho tới khi vào trong phòng mới thả ra. Anh ngồi trên bàn làm việc, dáng vẻ thong dong ưu nhã chẳng giống một người đang bị thương nặng chút nào. Nhìn gương mặt xinh đẹp còn mang sợ hãi kia, lòng anh cũng mơ hồ nặng trĩu.
"Lão già đó đã làm gì em rồi?"
Âm giọng của anh không nặng không nhẹ, ngữ khí nói chuyện làm người ta chẳng đoán được là đang tức giận hay đang quan tâm. Nhưng Tiểu Nguyệt cũng đủ tinh tế nhận ra rằng, khoảng cách xa vời vợi kia đã được kéo gần hơn một chút. Cô nắm chặt hai bên mép áo che đi khoảng hở giữa ngực mình, không hề biết tốt xấu giương mắt nhìn anh đầy phẫn uất.
"Nếu anh sợ tôi bẩn thì lúc nãy đâu cần phải làm anh hùng! Dù sao lên giường để đàn ông chà đạp cũng là mục đích mà anh mua tôi vào đây mà."
"Em chỉ nghĩ được như thế thôi sao?" Sắc mặt Lăng Thế Nghiêm hơi tối, anh không thích một cô gái quá ngoan, nhưng cũng chẳng thừa thời gian để dỗ dành một cô nàng ương bướng. Nên ngay lúc này nét dịu dàng trên gương mặt tuấn tú đã xuất hiện đôi ba phần mất kiên nhẫn.
Tiểu Nguyệt đương nhiên hiểu tâm lý ngại phiền phức của anh, nhưng cô lại không muốn mối quan hệ này chỉ dừng lại ở sự quan tâm nhạt nhòa như cánh kiến mỏng manh, đụng nhẹ là gãy, không cần gió thổi cũng bay. Con người thường rất tham lam, có được rồi lại muốn nhiều thêm chút nữa, giống như cô đã chạm được vào giới hạn của anh rồi lại muốn càn quấy tiến sâu hơn.
Cô nâng đôi mắt trong như hòn ngọc bích nhìn thẳng vào đáy mắt anh, tìm tòi, khai phá, xem thử đường nào là đường dẫn lối vào trái tim mà anh đang dày công che giấu.
"Nếu không nghĩ như vậy thì phải nghĩ như thế nào mới đúng? Thịnh Thế nuôi gái để làm điếm, đóa hoa nào cũng đều dập nát như nhau, ngoài cơ thể chưa từng nghênh tiếp đàn ông ra thì có thứ gì giá trị hơn để một ông chủ như anh để ý đến? Chẳng lẽ tôi nên nghĩ là anh thật lòng yêu thích tôi nên mới quan tâm lão già ghê tởm kia đã sờ mó chỗ nào? Nếu là thật, thì sự yêu thích đó sẽ kéo dài được bao lâu? Biết đâu chừng nay mai thôi sẽ có một cô gái trinh nguyên khác bị bán vào đây, anh lại say mê sắc vóc ngọc ngà trong trắng ấy rồi nhớ lại ngày hôm nay tôi ở trong vòng tay kẻ khác, anh sẽ trề môi lắc đầu… tôi bẩn rồi nên không xứng với anh!"
Trong lời nói của Tiểu Nguyệt mang đầy trách móc, giống hệt như một màn cãi cọ của đôi lứa yêu nhau, nhưng Lăng Thế Nghiêm hiểu rõ hai chữ "yêu thích" mà cô vừa nhắc tới kia không hề nằm trong phạm trù mà anh dự tính, hay nói đúng hơn là không được phép, hôm nay và cả những ngày sau cũng thế.
Nhưng…
Ánh mắt ấy, ánh mắt đau khổ như đang bị trăm ngàn con sóng dữ bủa vây, chẳng tìm được chiếc phao nào để bấu víu ấy tựa như chiếc gai nhọn đục khoét trái tim anh, nó độc ác vạch tâm thất và tâm nhĩ ra để bắt anh nhìn lại một thời khốn cùng mà anh cũng đã từng như thế.
Cô nói không sai, các cô gái ở Thịnh Thế được gọi là "hoa" nhưng chẳng có đóa hoa nào nguyên vẹn, dù nhan sắc có kiều diễm đến đâu chỉ cần lên giường với đàn ông rồi thì ai cũng như nhau. Vậy nên nói trong trắng là thứ quý giá nhất và khác biệt nhất để tồn tại ở nơi này thì cũng không sai, cô nhạy cảm với câu hỏi của anh cũng chẳng có gì quá đáng… Nhưng để mà nói xứng hay không xứng, bẩn hay là sạch thì lại trừu tượng quá anh không nhìn ra được.
Cái gì liên quan đến tình cảm thì anh chẳng bao giờ thiết tha suy nghĩ, câu hỏi của Ninh Tiểu Nguyệt quá phiền, nhưng lúc này anh lại không thể xua đuổi cô đi. Lăng Thế Nghiêm hít sâu một hơi, vết thương cọ xát vào băng gạc làm anh đau, làm anh ngứa ngáy, có lẽ vì những xúc tác ấy mà trong vô thức anh lại chìa tay ra trước mặt Tiểu Nguyệt, nhẹ nhàng vỗ về những nức nở mà cô đang cố giữ lại kia.
"Tôi không chê em bẩn. Lại đây, gã ta chạm vào em chỗ nào? Tôi lau sạch cho em."
Tiểu Nguyệt ngơ ngác suy xét sự tử tế của Lăng Thế Nghiêm, cô không biết anh đã từng đối tốt với bao nhiêu cô gái giống như thế này rồi? Nhưng dây câu của cô quăng đến đây là đủ, còn tham lam thì sẽ mất cả cá lẫn mồi.
Nuốt hồi hộp xuống cổ họng để nó trôi đi mà như đang nuốt những nghẹn ngào, Tiểu Nguyệt bước đến gần Lăng Thế Nghiêm đứng ở giữa hai chân anh, ngước đôi mắt long lanh ánh nước nhìn anh, hỏi trong ấm ức:
"Có lau sạch được không?"
Lăng Thế Nghiêm vuốt hoen mắt cho cô, nghiêng mái đầu xuống thấp, phả hơi thở nhẹ nhàng vào mặt cô, khẽ thì thầm: "Được."
Anh lau bằng cánh môi lành lạnh áp lên làn môi còn nguyên vết son chưa bị phai nhạt, hàm răng của hai người chạm khẽ vào nhau, cô hé miệng ra để anh dễ dàng đưa lưỡi vào sâu thêm chút nữa.
Cứ thế, triền miên kéo dài đến nổi trầm luân, anh rót tình như mưa cơn mưa ngâu sợ thêm lâu thì sẽ thấm đất, cô nồng nhiệt đón mời với những toan tính dài lâu. Trong mặn nồng lại không chứa mặn nồng, ai "thật" với ai chỉ trong tâm mới rõ.
Ánh tà dương buông xuống màn trời, ẩn hiện trong mắt Tiểu Nguyệt một nỗi buồn miên man khó tả. Nụ hôn không nhạt, nhưng đứng quá lâu nên chân đã mỏi, tựa như một vở tuồng kéo dài người diễn sẽ đuối sức hụt hơi.
Lăng Thế Nghiêm rời khỏi môi cô, vuốt hạt nắng muộn chảy trên gò má thắm, trượt bàn tay xuống tấm lưng gầy siết người vào sát cạnh anh.
"Hôm trước có nói với em về công việc mà chỗ tôi đang thiếu người, hôm nay đến hạn phải làm, em có muốn đi cùng tôi không?"
"Đi đâu?" Tiểu Nguyệt choàng tay ôm lấy thắt lưng anh, cô sờ thấy sau lớp áo là lớp băng gạc dày cộm, chả trách anh có thể thẳng lưng bước đi giống như chẳng bị thương tổn gì, "chiếc nạng" đặc biệt này là thứ giữ lại oai nghiêm cho người đứng đầu Thịnh Thế.
"Tới nơi rồi sẽ biết, em chỉ cần đi bên cạnh tôi là được." Lăng Thế Nghiêm lấy điện thoại gọi cho Tô Thiệu bảo cậu ta dẫn nhân viên trang điểm lên phòng. Anh nâng cằm cô lên, dịu dàng nói:
"Sang bên kia thay quần áo rồi đợi tôi." Anh hạ chân xuống rời khỏi bàn làm việc, nhưng mới đi được vài bước đã quay trở lại cởi áo khoác trên người mình khoác lên vai cho cô. Tiểu Nguyệt nhìn thấy rõ ràng áo sơ mi của anh đã dính máu, cô định mở miệng quan tâm nhưng anh cài xong cúc áo cho cô thì đẩy thắt lưng cô về phía trước.
"Ngoan. Lát gặp lại."
Lúc nói ra câu này, đáy mắt anh dịu dàng như nước, sắc mặt cũng ôn hòa hiếm thấy so với trước đây. Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu rời khỏi phòng, lúc cửa đóng lại Tô Thiệu cũng vừa xuất hiện, anh ta vẫn nhìn cô bằng ánh mắt không thiện cảm như mọi khi, mà hình như lần này còn đề phòng hơn lúc trước. Cô cụp mắt lướt qua người anh ta để đi sang phòng bên cạnh, chẳng biết trực giác của cô có sai hay không, nhưng cô cảm thấy đám thuộc hạ bên cạnh Lăng Thế Nghiêm không có ai là dốc hết lòng vì anh ta cả.
Tô Thiệu vào trong phòng nghỉ của Lăng Thế Nghiêm giúp anh cởi bỏ lớp gạc trắng đã thấm ướt. Trình Tiếu cũng có mặt ngay lập tức để thoa thuốc và thay băng mới cho anh.
"Anh Nghiêm, lần này dẫn theo Ninh Tiểu Nguyệt có ổn không? Cô ta không đáng tin, em nghĩ là nên đưa số 99 đi sẽ hợp lý hơn."
Mấy ngày nay Tô Thiệu đã điều tra về thân thế của Ninh Tiểu Nguyệt, cha mẹ chết sớm vì tai nạn giao thông, được lão Bửu nhận nuôi từ khi còn bé, rồi bị bán vào Thịnh Thế để gán nợ cho lão ta, hoàn toàn không có chỗ nào bất thường, nhưng anh vẫn không thể tin tưởng được.
Lăng Thế Nghiêm nuốt mấy viên thuốc giảm đau xuống cổ họng, vị đắng làm anh nhíu mày, vì thế cũng cáu gắt hơn.
"Ổn hay không tự tôi biết. Cô ấy thông minh hơn cậu nghĩ đấy."
Danh Sách Chương: