Trình Tiếu ngẩn ra một lúc suy nghĩ xem Ninh Tiểu Nguyệt là người nào? Các cô gái ở Thịnh Thế đều có riêng cho mình một con số, bao nhiêu năm qua làm việc ở đây anh chẳng biết được tên của một người khác giới nào ngoài Mộng Hàm, và ông chủ Lăng cũng chưa từng nhắc đầy đủ tên họ của ai.
Lại suy xét đến gương mặt âm u kia, không biết là tức giận hay đang sốt ruột, cô gái lạ đó đắc tội gì với anh ấy sao? Trình Tiếu còn đang hoang mang thì đột nhiên ánh mắt sáng quắc của Lăng Thế Nghiêm hơi trừng lên, anh giật mình vội đáp:
"Nếu người anh nói là cô gái tối đêm qua thì cô ấy đã quay về làm việc rồi."
Phải qua vài giây Lăng Thế Nghiêm mới "ờ" một tiếng, sắc mặt thờ ơ lạnh nhạt trở lại như thường ngày, nhẹ khép mắt, anh không muốn người khác biết mình đang mường tượng lại một cảnh tượng ướt át, chỉ mới đây thôi, hương vị trên môi còn đọng một lớp mơ hồ nhưng nó đã sớm bị bỏ vào trong "chiếc nhà kho" cũ kỹ, khiến anh vừa chán ghét, lại vừa có chút vấn vương.
Ngoài cửa có tiếng bước chân, Tô Thiệu bước vào trong, nhìn qua người trên giường một chút rồi nhanh chóng báo cáo:
"Anh Nghiêm, bọn phá đám tối đêm qua là người của Hồng Lam, có người thấy bọn chúng lảng vảng ở bến cảng, chắc là muốn cướp hàng nhưng lại bị cớm hớt tay trên nên đã lợi dụng trong lúc hỗn loạn động tay động chân. Hiện tại toàn bộ hàng đều đã bị tịch thu hết, anh em còn đang chờ bảo lãnh, chúng ta nên làm gì đây?"
Giọng nói gấp gáp kia vừa dứt, gian phòng lại yên ắng như cũ. Lăng Thế Nghiêm chẳng đáp, cũng chẳng hé mắt ra, giống như những chuyện xảy ra tối đêm qua đều không liên quan gì đến anh vậy, kể cả vết thương đang âm ỉ này.
Tô Thiệu liếc nhìn Trình Tiếu, anh ta nhún vai tỏ vẻ không can dự, bộ dạng "vô trách nhiệm" kia của đại thiếu gia đâu phải ngày một ngày hai, họ cũng đã quen rồi.
"Anh Nghiêm, ngày mai ông chủ sẽ về." Tô Thiệu lại lên tiếng, giọng nói đã chậm hơn, còn chứa thêm lo lắng.
Lần này Lăng Thế Nghiêm mới có phản ứng, anh chậm rãi mở mắt ra, không phải bất ngờ gì cả chỉ là tìm điếu thuốc, nhưng sực nhớ bên cạnh không có gì, bàn tay đang ngứa ngáy khựng lại trong không trung.
"Sắp xếp chỗ, tối nay mời phó cục trưởng tới uống rượu vui vẻ một bữa."
"Nhưng vết thương của anh…" Dù hai viên đạn kia không găm sâu vào chỗ hiểm và không để lại tổn thương nghiêm trọng, nhưng là một bác sĩ, Trình Tiếu nhất định phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình, ấy vậy mà sự lo lắng của anh chỉ nhận lại nụ cười bất cần nhạt nhòa của đối phương.
"Ý cậu là vết thương này… hay là của ngày mai?"
Trình Tiếu cúi đầu không đáp, cũng chẳng ai lên tiếng nữa, bầu không khí dần rơi vào ảm đạm. Lăng Thế Nghiêm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, áng mây trắng đục tháng chín sà xuống thấp, tưởng như chỉ đưa tay ra là chạm tới, nhưng thực chất nó lại thật xa vời, mà cho dù có chạm được cũng sẽ tan đi…
***
Ngày thứ hai làm việc ở vị trí pha chế, Tiểu Nguyệt được phát một bộ trang phục kín đáo hơn, áo sơ mi trắng, quần suông đen trông rất đứng đắn đàng hoàng, nhưng chiếc khuy cài ba con số vẫn nằm trên ngực áo, như nhắc nhở cô số nợ vẫn còn đó và danh phận "đĩ điếm" không thể quên.
Quầy pha chế nồng nặc đủ loại cồn, Tiểu Nguyệt không uống mà choáng váng đau đầu còn hơn kẻ say, dưới lớp áo sơ mi, cánh tay đang sưng tấy bị mưng mủ khiến cô hành sốt, cả người nóng hầm hập như đang ngồi trên lò nung khó chịu vô cùng.
Thứ mà cô muốn đã thành, nhưng làm sao cho Lăng Thế Nghiêm biết cô vì anh ta mà chịu khổ mới quan trọng, gây sự chú ý thì tầm thường quá, anh ta sẽ nghĩ là cô có mục đích riêng. Nhưng nếu ôm cây đợi thỏ thì biết đến bao giờ, lỡ như lúc cô hết bệnh anh ta mới xuống giường nổi thì lại phí sức hoài công.
Nỗi trăn trở của Tiểu Nguyệt rơi theo ánh đèn xoay cuốn đổ hạt màu xuống sàn nhảy, dưới những gót giày xô bồ trụy lạc là âm thanh hò hét, tiếng nhạc xập xình, và những câu từ ám muội mồi chài của các cô gái dành cho khách mua vui.
"Lấy rượu ngon, anh Nghiêm có khách."
Nghe thấy tên của Lăng Thế Nghiêm, Tiểu Nguyệt liền quay đầu lại nhìn. Quản lý Nhị Đường đang lựa chọn mấy cô gái đi cùng mình, nhưng hôm nay đông khách quá nên lựa chọn mãi cũng chẳng có ai. Anh ta đảo mắt vào quầy bar, chỉ vào Tiểu Nguyệt thúc giục:
"Cô, đi theo tôi mang rượu vào trong."
Tựa như trời hạn gặp mưa, Tiểu Nguyệt nhanh nhẹn chớp lấy thời cơ không dám chậm trễ. Cô bưng khay rượu đã được chuẩn bị sẵn lên, động tác quá nhanh, cơn đau ập tới khiến cô phải nghiến răng nín thở nhưng vẫn không hề dừng bước.
Có nắm được sợi dây của số phận hay không đều nhờ con đường tối tăm này…
…
Bên trong căn phòng sang trọng chỉ có ánh đèn mờ ảo, Lăng Thế Nghiêm ngồi đối diện với Trần Khánh, ông ta hiện đang giữ chức vụ phó cục trưởng cục cảnh sát hình sự, quân hàm thiếu tướng oai nghiêm nhưng trong tay hiện đang ôm hai người đẹp, miệng ngoác tận mang tai trông rất hưởng thụ.
"Đêm qua mấy thằng em làm việc không kín kẽ làm liên lụy đến phó cục trưởng, ngài xem có du di bỏ qua cho tụi nó được không?"
Lăng Thế Nghiêm cất giọng ôn hòa, lời vừa dứt, Tô Thiệu liền đặt cặp tiền lên bàn hướng tới Trần Khánh. Mấy cọc đô la mới toanh làm hai mắt ông ta lập tức sáng lên, cười ha hả.
"Ấy, cậu đừng nói thế, chuyện nhỏ ấy mà, tôi lo được. Nhưng mà người thôi nhé, chứ hàng thì…"
"Tôi biết, tôi chỉ cần người, hàng thì các ngài cứ giữ." Lăng Thế Nghiêm tỏ ra thiện chí, anh vắt chéo chân nhàn nhã, khí chất vẫn rất hơn người, không nhìn ra dưới lớp áo sơ mi màu đen vết thương đang rỉ máu.
Giao dịch vừa kết thúc, nhân viên mang rượu vào trong, Lăng Thế Nghiêm nhìn thấy Ninh Tiểu Nguyệt đi phía sau Nhị Đường, không biết có phải do ánh đèn hay không mà anh lại thấy sắc mặt ấy không tốt lắm. Bắt gặp ánh mắt của anh, cô vội vàng né tránh, dẫu nhiệm vụ của cô lúc này phải là chào hỏi ông chủ của mình.
Lăng Thế Nghiêm không chút hứng thú đảo mắt đi, vừa vặn đụng phải ly rượu trên tay của Trần Khánh.
"Hôm nay chúng ta uống cho thật say đi."
"Xin lỗi phó cục trưởng, anh Nghiêm đang không khỏe, mong ngài thông cảm." Tô Thiệu khéo léo từ chối, nhưng Trần Khánh vẫn không chịu buông tha.
"Ài, mất hứng quá. Không uống rượu thì vui vẻ với mấy em cũng được, chuyện này không thể từ chối đâu đấy nhé."
Giọng cười của lão ta thật kinh tởm nhưng vẫn phải lắng nghe, giống như chê cuộc sống này quá ồn ào nhưng vẫn phải sống vậy. Lăng Thế Nghiêm ngồi yên không đáp, Tô Thiệu hiểu ý liền lên tiếng thay:
"Đâu phải phó cục trưởng mới quen biết anh Nghiêm một hai ngày, mấy chuyện này… anh ấy không thích."
"Chậc, còn trẻ mà chẳng biết hưởng thụ gì cả." Trần Khánh ngửa đầu ra để hai em xoa bóp, đôi mắt dê xồm va vào cặp mông của Tiểu Nguyệt đang quay người trở ra, cái môi dày bóng lưỡng chu lên huýt sáo:
"Em gái, lại đây với anh, càng đông càng vui." Gã ta quay qua nhìn Lăng Thế Nghiêm, cười nói: "Thêm một người nữa, ông chủ Lăng có đáp ứng được không?"
Đôi chân của Tiểu Nguyệt như hóa đá, nuốt một ngụm nước bọt nóng hổi xuống cổ họng. Cô biết rõ lão già kia là ai, càng hiểu được ông ta đến đây để làm gì. Nếu như vì lợi ích mà Lăng Thế Nghiêm giao cô cho ông ta thì phải làm sao đây? Biết rằng con đường này không thể tránh khỏi nhưng cô không muốn nằm ngửa ra cho tên tham ô kia thoả mãn.
Tiểu Nguyệt quay người, ánh mắt đỏ lựng vì cơn sốt chĩa thẳng về phía Lăng Thế Nghiêm, anh ta cũng đang nhìn cô, nụ cười trên môi như có như không rất khó đoán. Hai người mang hai ý nghĩ giằng co khác nhau trong im lặng, bầu không khí quẫn bách vô cùng. Cho đến khi Trần Khánh lên tiếng gọi lần nữa, ông chủ Thịnh Thế mới thu tầm mắt về, từ tốn gỡ đoạn rối kia.
"Thịnh Thế không thiếu hoa đẹp, để tôi tìm cho ngài người khác, tối nay cô ấy phải phục vụ cho tôi rồi."
Danh Sách Chương: