Ninh Tiểu Nguyệt rất thông minh, Lăng Thế Nghiêm chưa bao giờ phủ định điều ấy, nhưng sự thông minh này đang ngày càng vượt quá giới hạn nên có của nó. Lẽ ra giữa hai người chỉ cần duy trì mối quan hệ mập mờ, để diễn cho xong vở tuồng rung động tầm thường như bao đôi trai gái, thế mà cô lại không biết điều biến nó thành một cuộc đấu trí, kẻ nào sập bẫy trước thì thua đau.
Anh thu bàn tay đã hơi cứng nhắc trở về, tựa hờ vào đầu giường, như thường lệ lại châm một điếu thuốc. Ngậm lấy đầu lọc khô khan, gương mặt mang một vẻ bất cần, giọng của anh lúc trầm lúc bổng, nhưng lại chẳng hề êm tai.
"Giết người hay chưa giết người thì có gì khác nhau sao? Đối với tôi sự tin tưởng giả tạo kia còn thua cả điếu thuốc này, đặt cạnh nhau để so sánh thì quả là rất không tương xứng. Cho nên đừng nói là đám người chĩa súng vào tôi hôm nay, dù cho có thêm cả em đi chăng nữa, có tin tôi hay không, tôi cũng không cần."
Anh nhả ra một đường khói, môi nhếch lên đầy tự mãn: "Em đừng tự đề cao bản thân mình nữa."
Một con người đầy tuyệt tình và khó xô ngã là những gì Tiểu Nguyệt hình dung về Lăng Thế Nghiêm, nhưng cô không đầu hàng, nhất quyết phải cưa đổ gốc cây to này cho bằng được. Cô lặng lẽ nhìn anh, nỗi tịch liêu phủ quanh càng thêm dày đặc.
"Đều là bàn tay đã nhuốm máu như nhau, nhưng giết người và chưa giết người không thể giống nhau được. Cả tôi và bọn họ cũng khác, họ có thể không tin anh, nhưng còn tôi… thì lại muốn tin anh."
Lăng Thế Nghiêm hơi sững sờ, nhưng tất nhiên chẳng phải là cảm động gì, chỉ là đôi mắt trắng đen rõ ràng đó làm lòng anh ngứa ngáy, tựa như một con bán yêu lưỡng lự giữa việc lựa chọn làm người tốt hay làm quỷ quái yêu ma vậy.
Nhưng suy ngẫm kỹ mà xem Ninh Tiểu Nguyệt vừa nói cái gì, là "muốn tin", chứ không phải là "tin". Tức là cô đang mang hy vọng anh đừng "dơ bẩn" như những ông trùm trong giang hồ xem mạng người như cỏ rác, nhưng thật chẳng may anh đã không còn "sạch sẽ" nữa rồi.
Chẳng biết tại sao Lăng Thế Nghiêm lại cảm thấy áy náy? Và chính vì bất thường như vậy nên tự tức giận không rõ lý do, nhưng trên mặt thì chỉ cười nhạt nhoà, ngậm lại điếu thuốc cố tình lảng tránh đi: "Vậy thì tôi phải cảm ơn em rồi."
Tưởng rằng câu chuyện nhàm chán như thế là chấm dứt, nhưng đột nhiên Tiểu Nguyệt lại nhoẻn miệng cười, cố tình đào bới sâu hơn vào chỗ không thoải mái của anh:
"Ông chủ Lăng, anh có dám thề cùng tôi không? Lời tôi nói là thật. Còn anh, là thật hay giả?"
Tôi nói muốn tin anh là thật, còn anh cảm ơn tôi là thật hay giả? Lăng Thế Nghiêm có thể nhẩm lại rõ ràng từng câu từ như thế, nhưng anh lại không nhìn ra nét mặt ấy là thành thật hay giả vờ. Anh mím môi, đầu lọc hằn sâu một rãnh, kéo mạnh cánh tay Tiểu Nguyệt về phía mình để cô vùi mặt vào ngực anh, động tác vuốt ve trên lưng cô rất dịu dàng mà lời thốt ra lại vô tình tàn nhẫn:
"Giữa chúng ta bàn tới thật hay giả có thừa thãi quá không? Thà là em nói tối nay giá cả thế nào thì sẽ thiết thực hơn, tôi cũng sẽ vui lòng mà ngã giá. Biểu hiện của em hôm nay rất tốt, muốn thưởng thêm cái gì, tôi sẽ chiều ý em."
Cuối cùng Lăng Thế Nghiêm vẫn muốn nhắc nhở Tiểu Nguyệt phải biết an phận, muốn tiến sâu hơn thì cô không đủ tư cách. Cô biết rõ điều đó nên cũng chẳng cảm thấy mất mát gì, chỉ là hoàn cảnh bắt buộc nên phải nặn ra vài giọt sầu buồn long lanh nơi đáy mắt.
Ngẩng đầu lên, bàn tay nhỏ giữ trên ngực anh không rút về, cô nhếch môi cười nhạt, cố tình hiểu sai lệch ý của anh, trên mặt, trong mắt toàn là thất vọng:
"Không cần phải thưởng thêm đâu, anh cứ trả với cái giá đã ra ban đầu, số tiền tôi còn nợ bao nhiêu ngày mai cứ bảo người đem giấy trắng mực đen rõ ràng tới để tôi biết. Ngủ với ai cũng được, tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ, nhất định ngày rời đi, một xu cũng không thiếu!"
Tiểu Nguyệt đứng lên, vội vàng quay bước che đi giọt lệ sắp rơi xuống, Lăng Thế Nghiêm cáu gắt bắt lấy bàn tay cô, lớn tiếng hỏi: "Em giận dỗi cái gì? Tôi có nói gì quá đáng sao?"
Chỉ vì thấy ánh mắt vừa hy vọng đó tự nhiên lại ngập tràn thất vọng mà anh cuống quýt cả lên, còn cẩn trọng suy ngẫm lại xem lời mình nói có nặng nề quá đáng? Lăng Thế Nghiêm không biết tại sao mình phải làm thế, chỉ biết thấy nước mắt cô rơi anh lại đau lòng, chắc có lẽ là do không nỡ, giống như sợ hạt mưa vô ý rơi trên bức họa giấy tuyệt trần làm phai đi màu mực vậy.
Anh có thành ý như thế mà Tiểu Nguyệt lại chẳng thức thời, cô rút mạnh tay về, xoay người lại, những giọt lệ tủi thân vẫn còn giữ lại đầy ắp trong đôi mắt.
"Ông chủ Lăng nhìn lầm rồi, tôi nào dám giận dỗi ai. Tôi chỉ trở về nơi mà mình nên tồn tại thôi."
Cô xoay người trước ánh mắt tối sầm của Lăng Thế Nghiêm, anh không kịp phản ứng với thái độ nắng mưa thất thường này, các cô gái đều sẽ như vậy sao? Hay chỉ có Ninh Tiểu Nguyệt mới thế? Anh đang bối rối với những nguyên do không thỏa đáng thì cô đột ngột quay đầu bước về phía anh, nếp nhăn giữa trán anh lập tức dãn ra, thể hiện thái độ ôn hòa nhất có thể.
Đầu ngón chân Tiểu Nguyệt chạm vào đầu ngón chân Lăng Thế Nghiêm thì dừng lại, cô giương mắt nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh như trăng in trên mặt nước tĩnh lặng, trong vắt, gần ngay trước mắt nhưng vớt lên không được.
Lăng Thế Nghiêm đang muốn đưa tay ra ôm lấy eo cô để chân thực hơn, nhưng đột nhiên cô lại cướp lấy điếu thuốc trên miệng anh, lần này đã thành thục hơn những lần trước, cô rít một hơi rất sâu chắc là đầy cả phổi, rồi từ từ phả khói thuốc vào mặt anh không chút nể nang.
"Đây là lúc nãy anh đã nợ tôi!"
Lúc khói tản đi hết Tiểu Nguyệt cũng đã rời đi thật xa, còn mang theo điếu thuốc của anh đang hút dở. Lăng Thế Nghiêm đứng rất lâu không nhúc nhích, trong lòng như có thứ gì đang cào cấu, khiến anh muốn ngay lập tức đuổi theo người con gái đó bắt trở về đây dạy dỗ lại cái tính nết ương bướng ấy.
Nhưng bắt được rồi thì làm sao? Ôm được trong tay thì phải nói thế nào? Lỡ mà không nỡ thì thua mất, mà sa vào lưới tình thì thắng cũng như thua…
…
Tiểu Nguyệt chẳng biết chiêu thức lạc mềm buộc chặt này có tác dụng với Lăng Thế Nghiêm hay không, nhưng cô không muốn mối quan hệ này cứ day dưa phòng bị mãi. Để anh ta yêu cô đến chết đi sống lại thì càng tốt, nếu không được thì cũng phải giảm bớt sự nghi ngờ hiện tại đã.
Cô trở về căn phòng nghỉ chỉ có vài mét vuông, "chào đón" cô là gương mặt trát phấn son dày cộm của "số 99". Cô ta quan sát rất kỹ chiếc áo sơ mi đàn ông trên người cô, dường như rất muốn hỏi gì đó nhưng nhớ ra ở đây có camera nên từ đầu đến cuối vẫn im lặng, chải lại tóc rồi rời đi.
Chẳng biết có phải do nhạy cảm hay không, mà Tiểu Nguyệt nhận thấy ở Thịnh Thế này chẳng có một người nào không giấu giếm ý đồ riêng, kể cả trợ lý, quản lý, hay cô nàng hoa khôi đắc khách kia nữa.
***
Sau chiêu thức lạc mềm buộc chặt của Tiểu Nguyệt thì hậu quả là một tháng trời ròng rã cô không được Lăng Thế Nghiêm để ý đến. Thỉnh thoảng cô vẫn nhìn thấy anh ta lui tới ở sòng bài hay phòng bar tiếp khách quý, nhưng tuyệt nhiên không nhìn lấy cô một lần nào, giống như mọi chuyện trước đây chỉ như giấc mơ vậy.
Tiểu Nguyệt vẫn làm ở quầy pha chế, nhưng Mộng Hàm không còn dám to gan bảo cô lên giường với khách nữa, cũng chẳng có gã đàn ông nào dám vuốt ve hay trêu đùa chọc ghẹo cô. Cô biết tất cả những điều này đều là làm theo ý của Lăng Thế Nghiêm, rõ ràng anh ta còn để ý đến mình nhưng tại sao lại cố tình phớt lờ lâu như vậy?
Cô đang đau đầu tìm cách để thay đổi cục diện thì đột nhiên Tô Thiệu đến tìm cô, thái độ của anh ta lần này còn tồi hơn những lần trước, khiến cho đoạn đường từ tầng trệt đến tầng sáu càng chông chênh, căng thẳng hơn.
Vẫn là căn phòng cũ, vẫn là con người đó, có lẽ vết thương trên người Lăng Thế Nghiêm đã lành nên sắc mặt anh ta đỡ âm u hơn hẳn, nhưng thần sắc tươi tắn này dường như đang dự báo điều gì đó không hay cho lắm.
Cô bước tới gần bàn làm việc, nhìn bản thân to lên trong tròng mắt anh, Lăng Thế Nghiêm cũng đáp lại cô cái nhìn như đang ban ân huệ, ném một tấm ảnh cũ lên bàn, giọng nhẹ tênh:
"Tôi nên gọi em là Ninh Tiểu Nguyệt như bây giờ, hay là một mật danh X, Y nào đó nhỉ?"
Danh Sách Chương: