• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cốc cà phê kia là Tô Thanh Uyển vừa mới pha, còn đang sôi sùng sục, nếu hất lên mặt nhất định sẽ bị bỏng biến dạng, nhìn thấy cà phê sắp hất lên mặt Tô Cẩm Hoan, mọi người đứng đó đều cười lạnh.

Trong đáy mắt của Tô Cẩm Hoan hiện lên một tia giá lạnh, cô vội vàng kéo áo khoác ở trên người để che lên mặt, cà phê văng tung tóe lên áo. Mặc dù, mặt không bị thương, nhưng cánh tay cầm áo lại bị cà phê hắt vào, khiến cho mu bàn tay của cô bị bỏng, đỏ rát cả mu bàn tay. Cốc cà phê rơi xuống đất vang lên một tiếng, vỡ vụn thành từng mảnh, Tô Thanh Uyển lấy tay che miệng, giả vờ tỏ vẻ sợ hãi, vô tội: "

Chị, thật xin lỗi, vừa rồi em trượt tay, em không phải là cố ý đâu.” Nỗi đau rát của vết bỏng khiến khuôn mặt cô tái nhợt, giờ phút này cô chỉ muốn chạy về phòng để xử lý vết bỏng nên cũng không thèm để ý tới những lời nói vừa rồi của Tô Thanh Uyển. Đang định chạy về phòng thì đột nhiên ở phía sau cô xuất hiện một bóng người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, đi ra từ thư phòng của bố cô, nhanh chóng nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay, rồi nhìn chằm chằm vào mu bàn tay sưng đỏ, trong đôi mắt sắc bén sâu thẳm hiện lên một tia lửa giận dữ dội. Giọng nói mang theo khí thế bá đạo kinh người: “Mau đi lấy thuốc bôi bỏng.” Cô hầu gái đang đứng ở bên cạnh bị hoảng sợ, nhanh chóng chạy đi lấy thuốc bôi. Tô Cẩm Hoan kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt đang lộ vẻ lo lắng cho cô, hóa ra là anh, cô vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại anh, nhưng không ngờ lại sớm gặp được anh như vậy. Nhìn cảnh tượng trước mắt, sự ghen tị trong lòng Tô Thanh Uyển như dây thường xuân mọc lên, cô tìm mọi cách để tỏ lòng ưu ái trước mặt người đàn ông này, nhưng anh ta không thèm nhìn cô một cái. Vậy mà anh ta lại để ý, lo lắng cho Tô Cẩm Hoan.

Tô Thanh Uyển nhanh chóng bước tới trước mặt, giật thật mạnh lấy tay Tô Cẩm Hoan, hai mắt đỏ hoe, giả vờ bi thương nói: "

Chị, thật xin lỗi, em thật sự không cố ý." Thấy vậy, Tô Cẩm Hoan dùng sức rụt tay lại, khinh thường trả lời: "

Cho dù là cố ý hay không cố ý, thì chỉ có mình cô biết. "

Em không phải cố ý, nếu chị không tin, thì chị có thể đánh trả lại em, coi như chúng ta hòa nhau."

Nói xong, Tô Thanh Uyển ngẩng mặt, trong mắt còn có nước mắt, bộ dáng rất đáng thương.

Tô Cẩm Hoan híp mắt, sau đó giơ cánh tay không bị thương lên tát mạnh vào mặt cô, phát ra âm thanh rất chói tai.

“Bốp...”! Tô Thanh Uyển bị cái tát của Tô Cẩm Hoan làm cho sững sờ, cô ta chỉ giả vờ diễn kịch, cô ta không dám nghĩ Tô Cẩm Hoan lại dám tát cô ta trước mặt nhiều người như vậy, nên lập tức nước mắt ủy khuất lập tức trào ra, cô ta khóc như hoa lê gặp mưa. . Tô phu nhân bùng nổ, hét lên gay gắt: "

Cẩm Hoan, cô điên rồi sao, Thanh Uyển đã xin lỗi cô rồi, con bé không có cố ý, mà cô còn đánh nó, cô có phải là con người không?" ." Tô Chấn Hùng cũng bị sự tàn nhẫn của cô làm cho kính sợ. "

Cô ta ngửa mặt lên cầu xin tôi đánh, tôi chỉ làm theo những gì cô ta muốn thôi."

Tô Cẩm Hoan thẳng thắn và đầy tự hào nhìn vào bố cô, và nói: "

Bố, con thực sự cần số tiền này, và con không muốn làm gắt với bố. Nhưng nếu cần thiết, con sẽ khởi đơn kiện." Bởi vì cô đã đọc các tài liệu liên quan về vấn đề này và không có ai được đình chỉ thanh toán nếu cô không muốn. Nếu ai đó ngừng thanh toán, có nghĩa là người đó đã đang vi phạm hợp đồng trong Quỹ mà ông nội cô cho cô. Bà Tô lập tức lợi dụng chủ đề này rồi nói một cách mỉa mai: "

Lão gia ông xem, nhìn đứa con gái ngoan mà ông đã sinh ra nó đi, nó sắp kiện ông rồi đấy." Tô Chấn Hùng tức giận đến tái xanh mặt mày: "Đồ con gái bất hiếu, tao làm vậy là vì lợi ích của mày. Tao sẽ cho người chuyển tiền tháng này cho mày, từ tháng sau trở đi, mày phải tự lực cánh sinh".

Tô Cẩm Hoan nghe được những lời nói của bố cô, trong lòng dâng lên một tầng nộ khí. Tiền đó cô không phải xin của ông ta, cô nhất định làm cho ra lẽ chuyện này.

Cô tức giận nói: “Vậy ông cứ đợi đơn kiện tới tay đi”

Nói xong cô nhìn vết cà phê trên áo, rôi nhìn về phía Hoắc Liệt Thần, áy náy nói: "

Xin lỗi, tôi làm bẩn áo khoác của anh, tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho anh." Sau đó, cô cúi đầu, xoay người rời đi. Chiếc áo khoác Tô Cẩm Hoan đang mặc hóa ra là của Hoắc Liệt Trần, điều này khiến cho những người giúp việc bên cạnh anh ta bị sốc toàn bộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK