Trước cửa phòng, một người đàn ông cao lớn và đẹp trai đang mặc một bộ vest đặt may cao cấp, cực kỳ sang trọng. Vì được đặt may nên bộ đồ tôn lên vóc dáng cao lớn, cường tráng của anh ta. Trên tay anh ta đang kẹp một điếu thuốc cháy dở, đôi mắt đen như vực sâu, mờ mịt khiến người ta không đoán được suy nghĩ của anh.
“Anh…”
Tô Cẩm Hoan hét lên trong kinh ngạc, cô đứng hẳn người lên, không khỏi thắc mắc tại sao mỗi lần cô gặp khó khăn nhất thì đều gặp anh.
Hoắc Liệt Trần Trần xải bước với đôi chân dài, tiến đến chiếc ghế sô-pha, mặc kệ sàn nhà bừa bộn, đi tới bên cạnh cô.
Anh đứng quá gần, khí thế lại vô cùng mạnh mẽ, ép Tô Cẩm Hoan ngã ngửa ra phía sau, lưng cô dựa vào thành ghế sofa, cô vội vàng đưa tay chạm vào ngực anh.
Mùi hương nam tính cùng với mùi thuốc lá nồng nặc của người đàn ông này không ngừng xâm nhập vào hơi thở của cô, dần dần khiến trái tim cô đau nhói.
“Ngoan, sẽ không đau nữa.”
Anh như một vị vua bá đạo cao quý lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm như vực sâu lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm, phảng phất có thể khiến người ta kinh ngạc. Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng giữ lấy cằm cô, dùng đầu ngón tay có chút thô ráp của mình xoa xoa vết bầm tím, nhẹ nhàng hỏi cô: “Tại sao em lại làm việc ở nơi nguy hiểm như vậy?”
Hoắc Liệt Trần Trần xoa xoa, ấn ấn vào quai hàm chỗ cô vốn dĩ đang đau đớn vì bị bầm tím, thì giờ đây cơn đau đã biến mất mà thay vào đó là cảm giác tê tê dại dại từng đợt truyền tới, khiến mặt cô đỏ bừng.
Tô Cẩm Hoan tránh đi ánh mắt nóng rực của hắn, thấp giọng giễu cợt nói: "
Nếu tôi không thiếu tiền, thì ai thèm đi làm ở đây."
“Em thiếu tiền sao không lấy tiền của tôi?”
Một trăm vạn tuy không nhiều nhưng ít ra cũng có thể giải quyết nhu cầu cấp bách của cô.
Tô Cẩm Hoan nắm chặt nắm đấm, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: "
Anh cho rằng tôi là loại gì, là gái bán thân vì tiền à?"
Hoắc Liệt Trần Trần vừa muốn phủ nhận, nhưng lại thôi không nói nữa. Cô rõ ràng đang rất cần tiền, thế mà vẫn còn bướng bỉnh như vậy, trong xương cốt của cô có một sự kiêu ngạo khiến không ai có thể coi thường.
Anh rất thích sự bướng bỉnh của cô, nhưng lại càng muốn đè nén sự kiêu ngạo của cô, có lẽ đây là sự thấp kém của đàn ông, hắn muốn chinh phục người phụ nữ này.
Máu chảy ròng ròng dần phun ra mãnh liệt, niềm khao khát âm thầm dường như bị đốt cháy, thức tỉnh không chút che giấu trước mặt cô. Anh bắt lấy ánh mắt của cô, khàn giọng nói: “Chúng ta giao dịch đi, em cứ đưa ra một cái giá mà em muốn, tôi chỉ cần em ở bên tôi một đoạn thời gian."
Anh không thể để mình bị phụ nữ chi phối, sau một tháng, anh nhất định sẽ chơi chán cô, lúc đó sẽ không vì cô mà gây sự, đi tìm cô nữa.
Máu trên mặt Tô Cẩm Hoan nhạt đi, thân thể cô run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh: “Ý anh là, anh muốn mua tôi về làm đồ chơi của anh sao?”
Hoắc Liệt Trần Trần nhướng mày: "
Em cần tiền, tôi cần em, tôi giải quyết nhu cầu vật chất của em, ngươi giải quyết vật chất nhu cầu của ta, chuyện chỉ có vậy?"
Nghĩ anh đang chà xát nhân phẩm của cô trên mặt đất, trong mắt Tô Cẩm Hoan hiện lên một tia tức giận:"Ở trong mắt người giàu như các anh, các anh đều cho rằng chỉ cần có tiền là có thể mua được tất cả?"
Nhìn thấy lửa giận phừng phừng trong mắt cô, khóe môi anh khẽ cong lên, anh cười ngạo nghễ: “Không phải sao?”
Chết tiệt! Ngay cả khi cô tức giận mà anh vẫn thấy cô rất gợi cảm như vậy, ánh mắt của anh nhất định có bệnh rồi.
Chịu không nổi sự bực tức, Tô Cẩm Hoan tức giận tát vào mặt anh một cái thật mạnh, tiếng tát giòn vang vọng trong phòng.
Nụ cười trên mặt Hoắc Liệt Trần hoàn toàn bị cái tát của cô xóa sạch, anh nhéo cổ tay cô, lực mạnh mẽ hung bạo kia giống như bóp nát cổ tay cô, đôi mắt đen sâu thẳm của anh ánh lên lửa giận dữ dội.
Danh Sách Chương: