• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Châu Huệ Mẫn đêm đó không ngủ được, nói đúng hơn là không được ngủ. Tuy vậy cô vẫn không hề chậm trễ việc tới chăm sóc Mỹ Ái, lúc vào phòng bệnh A Táo không đồng ý để cô ở lại, gã nói thẳng thế này:

"Mỹ Ái đang hôn mê không có khả năng phòng bị nhỡ đâu cô ta ghen ghét?"

"Anh nghĩ ai cũng xấu xa như vậy sao, anh mới là người đáng ghét đó. Anh hại chị ấy ra nông nổi này, sao không tự mình xám hối đi."

Châu Huệ Mẫn nhìn Mỹ Ái nắm trên giường bệnh tự nhiên lại nảy sinh cảm giác đau lòng, cô ấy gầy đi rất nhiều gương mặt hốc hác, đôi môi trắng bệch thiếu sức sống. Vì nhìn thấy cô ấy như vậy cho nên cô mới có dũng khí mắng A Táo, tất cả là do anh ta hại Mỹ Ái thành ra nông nổi này.

"Con đàn bà điên này, cô muốn chết hả?"

"Ồn ào đủ rồi, A Táo cậu về đi ở đây có Huệ Mẫn chăm rồi. Chuyện cậu cần làm còn nhiều, đừng có chôn chân ở đây."

"Hán ca... anh không thể tin tưởng cô ta như vậy được..." A Táo nhìn cô căm phẫn.

"Mỹ Ai là vợ của tôi, tội tự biết cân nhắc. Khi nào cô ấy tỉnh tôi sẽ báo cho cậu, về đi."

A Táo không dám cải lời Hán ca, mặc dù gã ta không cam tâm nhưng vẫn phải trở về. Hán ca cũng rời đi ngay sau đó, lúc này trong phòng bệnh chỉ còn cô và Mỹ Ái. Cô vắt khăn ấm lau chùi cơ thể cô ấy, hy vọng cô ấy thoải mái hơn một chút. Cô đang lau đột nhiên Mỹ Ái ngồi dậy làm cô giật bắn mình, cô lấp bấp:"Chị... chị tỉnh rồi ạ... em... em đi gọi bác sĩ."

"Đừng gọi, Huệ Mẫn chị tỉnh lâu rồi."

Mỹ Ái thè lưỡi cười với cô, Châu Huệ Mẫn đứng ngơ ra không hiểu lắm.

"Chị gạt Hán ca đó, xem anh ấy có còn để ý tới chị không. Dạo này ảnh đi hoài em không nhìn thấy sao?"

"Dạ..."

Châu Huệ Mẫn được yêu cầu là giữ kín chuyện cô ấy đã tỉnh, cô cũng không dám nói. Ngày ngày cô nhìn Hán ca và A Táo tới đây nhìn Mỹ Ái với ánh mắt đau lòng, lúc đó cô cũng đau lòng. Thì ra yêu là cảm giác này, thất tình là như thế này sao, thật mới mẻ.

Tới ngày thứ mười, Mỹ Ái mới chịu thừa nhận mình đã tỉnh. Lúc đó phòng bệnh rất đông người, Hán ca, A Táo ngay cả Lão Đông và đàn em đều có mặt, người mua hoa, người mua trái cây tới chúc mừng cực kì sum vầy. Hán ca đích thân đút cháo cho Mỹ Ái, động tác nhẹ nhàng, thái độ nâng niu chiều chuộng. Châu Huệ Mẫn đứng ở một góc, tự nhiên cô nhận ra mình là người thừa, thừa thải đến nổi không biết nên trốn đi đâu.

"Muốn uống nước." Mỹ Ái nhìn Hán ca nũng nịu.

"Cô kia mau lại rót nước cho cô ấy nhanh lên."

"Vâng..."

Châu Huệ Mẫn lật đật đi rót nước, ly nước Mỹ Ái chưa động tay thì Hán ca đã đón lấy trước. Đôi mắt bọn cô giao nhau, tia lạnh nhạt này cô chưa từng nhìn thấy, cô rụt tay lại cuối đầu không dám nhìn nữa. Hán ca đem ly nước đặt lên bàn, xé một gói đường bỏ vào ly nước.

"Hán ca, chị dâu mới tỉnh bác sĩ nói chưa cho uống lung tung đâu." A Táo lo lắng nói.

Hán ca đưa ly nước cho Mỹ Ái, cô đón lấy uống một ngụm, hắn mới xoa đầu Mỹ Ái nói:"Chị dâu của cậu không bỏ đường thì không uống, yên tâm đi đây là đường ăn kiêng không có việc gì."

"Vẫn là ông xã yêu em nhất."

Bọn họ tình tình tứ tứ, ngay cả đám đàn em của bọn họ cũng hùa vào trêu ghẹo nào là chị dâu và Hán ca phát cẩu lương, nào là hai người quá ngọt ngào, nào là Hán ca yêu chiều vợ nhất... Châu Huệ Mẫn suýt nữa không kiềm được mà khóc ngay tại chỗ, cô ghen rồi, ghen với cách hắn đối xử với Mỹ Ái. Tại sao cô lại quên hắn và cô ràng buộc nhau là vì cái gì, cô chẳng qua là được hắn mua về đê làm ấm giường vậy mà cô còn nghĩ mình cao giá được hắn yêu thương. Châu Huệ Mẫn điên rồi, cô tự trách mình ngu ngốc ngộ nhận rồi để yêu phải hắn. Cô là kẻ chen chân vào hạnh phúc của người khác, đã vậy còn muốn ghen với vợ người ta, thật tức cười.

Châu Huệ Mẫn lánh đi, cô đi vào nhà vệ sinh khóc một trận lớn, cô đau lòng quá, trái tim như bị ai đâm ai khứa vậy...

Châu Huệ Mẫn, sai rồi.

____

Mấy ngày sau cô luôn cố gắng né tránh Hán ca, cô không muốn đoạn tình cảm này càng lún sâu hơn nữa. Hắn là người đã có gia đình, cô chỉ như món đồ chơi của hắn thôi, cô không nên tham lam mà yêu hắn. Rồi cũng sẽ có ngày hắn chán, hắn vứt bỏ cô đi.

"Huệ Mẫn em thi xong rồi hả, có kết quả chưa em?" Mỹ Ái vừa ngồi sofa vừa ăn táo nhìn cô đang loay hoay trong bếp mà hỏi.

Châu Huệ Mẫn gật đầu, nhẹ nhàng đáp:"Em thi xong rồi, thật ra thì chưa có kết quả chính thức nhưng thầy phụ trách nói là bài thi của em qua hết rồi."

"Giỏi ghê ha, vậy em sẽ được nghỉ hè phải không?"

"Ít bữa nữa là tổng kết năm học, sau đó em được nghỉ 3 tháng để ôn cho năm sau á chị."

"Ừ, cố lên nhé em."

"Vâng ạ, chị... chị có muốn uống nước cam không em làm cho?"

"Cám ơn em nha."

Mỹ Ái cười đáp, cô ấy thật sự vừa tốt bụng, vừa xinh đẹp lại bao dung thảo nào Hán ca lại yêu cô ấy. Đúng rồi nếu cô là cô ấy, cô sẽ không chấp nhận nổi kẻ cướp chồng mình chứ đừng nói chi là quan tâm như cách Mỹ Ái đang đối đãi với cô. Châu Huệ Mẫn không có gì so sánh với Mỹ Ái cả, cô thua hoàn toàn, tâm phục khẩu phục.

Tình yêu đối với Châu Huệ Mẫn quá mới mẻ, cũng quá đau lòng.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK