Tái giá hơn mười năm, trong lòng Kim Chính Hoa, Lục Kính Quân không còn là con của bà ta nữa, trong lòng bà ta, Lục Kính Quân là một tên đần, là một máy rút tiền.
Lục Kính Quân nhắm mắt lại, hạ quyết tâm.
Buổi tối Lục Kính Quân mang theo một đám người Lạc Kỳ đến căng tin ăn cơm, anh đưa trước cho đầu bếp căng tin hai đồng, đầu bếp xào cho mọi người hai món ăn, một cái thịt xào ớt, một củ hành tây xào thịt. Ngoài ra còn có khoai tây hầm bắp cải, cà rốt xào củ cải trắng.
Cơm nước xong, Lương Lan Hương mang theo Lục Niệm Tần đi theo Lạc Kỳ ngủ một phòng, anh trai La tự mình trở về phòng mình, Lục Kính Quân tìm được bác Lục còn chưa ngủ.
Bác Lục nghe rõ ý đồ của Lục Kính Quân, sau khi kinh ngạc trên mặt liền lộ ra tươi cười: “Quân Nhi à, bác đã nói cháu sớm nên làm như vậy rồi. Cháu ở bộ đội cách xa, rất nhiều chuyện cháu cũng không biết, mỗi tháng cháu đưa tiền cho mẹ cháu, mẹ cháu đều phải tiếp tế hai đứa con đầu đời sau bà ta thì không nói nữa. Bà ta cũng nói với những người trong làng là cháu không hiếu thảo, ngăn cản bà ta đoàn tụ với chồng.”
Kim Chính Hoa có lẽ trong những năm đầu tiên được Lục Kính Quân dẫn về có cảm động Lục Kính Quân, thời gian dài, bà ta có mấy lời ra vào với Lục Kính Quân.
Lục Kính Quân quanh năm ở trong quân đội, người trong thôn Hạ An ai cũng chướng mắt bà ta, bà ta không ai nói chuyện, một mình lâu, bà ta liền bắt đầu nhớ tới người chồng đã đánh bà ta vào chỗ chết kia.Ở trong thôn bà ta không dám nói những lời gì mà Lục Kính Quân kia cản trở vợ chồng bọn họ đoàn tụ, nhưng bà ta không ít lần nói với người ngoài thôn. Nói nhiều, những lời kia liền truyền đến lỗ tai bác Lục.
Bác Lục muốn nói với Lục Kính Quân, bác cả Lục ngăn cản bác ấy, bác cả Lục nói, không có bằng chứng, Lục Kính Quân sẽ không tin.
Lục Kính Quân nghe bác Lục nói xong, ngây ngẩn cả người, qua thật lâu, anh mới cười khổ nói với bác Lục: “Bác, chuyện này người nên nói với cháu sớm một chút.”
Nói sớm một chút, anh sẽ không nhân từ với Kim Chính Hoa, không nhân từ với Kim Chính Hoa, cũng sẽ không có chuyện hôm nay.
Lục Kính Quân nói với bác Lục: “Bác, chờ cháu an bài xong chuyện bên này, cháu liền trở về một chuyến, lúc trước cháu đón bà ta về bằng cách nào, thì bây giờ sẽ tiễn bà ta về bằng cách đó.”
Mẹ con bác Lục cùng Lương Lan Hương ở trong quân đội hai ngày, ngày thứ ba hai người liền ngồi không yên, lúc này chính là thời điểm nông nghiệp bận rộn, trong nhà cũng không thể lơ là.
Trước khi đi, Lương Lan Hương dặn Lạc Kỳ phải hiền hòa với Lục Kính Quân, là một người phụ nữ, một người mẹ, Lương Lan Hương cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới việc để con gái nhà mình ly hôn với Lục Kính Quân.
Danh Sách Chương: