Hà Vi nhìn chằm chằm Lạc Kỳ vài giây: “Xin chào, xin hỏi ngài là người yêu của Lục Kính Quân đúng không?”
Lạc Kỳ bỗng nhiên bị điểm danh ngẩn ra: “Đúng vậy, cậu biết tôi?”
Lạc Kỳ vẻ mặt ngây thơHà Vi cẩn thận liếc mắt nhìn Lạc Kỳ một cái, nhịn không được nở nụ cười: “Chị dâu là như vậy, Lục đại đội trưởng ngày hôm qua đã nhận được tin ngài đến bộ đội, hôm qua cũng đã tới trạm xe buýt chờ cả buổi trưa, hôm nay anh ấy vốn cũng định nghĩ tới, nhưng nhiệm vụ nặng nề, vừa lúc tôi muốn đến trấn đón người nhà chỉ đạo của chúng ta, cho nên Lục đại đội trưởng liền nhờ tôi tới.”
Lạc Kỳ ồ một tiếng. Lúc cô nói dối lừa Lương Lan Hoa cô liền biết sẽ bị vạch trần, nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng sẽ bị vạch trần nhanh như vậy.
Lạc Kỳ có chút buồn bực, cô cảm thấy cô đánh giá thấp mạng viễn thông thời đại này mất rồi. Kiếp trước cô nghe ông nội nói lúc này mạng lưới thông tin không quá phát triển, gửi điện tín đều phải hai ba ngày mới có thể nhận được.Điện thoại vừa đắt vừa ít, người bình thường đều không muốn gọi. Viết thư nhanh nhất cũng phải bảy ngày tám ngày mới có thể đến nơi gửi.
Lạc Kỳ trong lòng khẽ mắng một câu, trên mặt lại mang theo nụ cười ngồi lên xe jeep do gì lái, xe jeep lảo đảo khoảng một giờ, xuyên qua rừng cây xanh tươi tốt, từ một cây cầu đá rộng lớn đi ngang qua, không bao lâu đã đến bộ đội mà Lục Kính Quân đóng quân.
Mẹ con Lạc Kỳ và La Nguyệt Quý đi theo Hà Vi xuống xe, Hà Vi đưa Lạc Kỳ đến phòng tiếp tân bộ đội, rót cho Lạc Kỳ một ly nước bảo cô chờ một chút, sau đó dẫn theo La Nguyệt Quý đến ký túc xá Trần Ái Quốc đã sớm xin.
Trước khi đi trực, mẹ con La Nguyệt Quý lưu luyến tạm biệt Lạc Kỳ. Lạc Kỳ ngược lại rất tiêu sái, khẽ mỉm cười phất phất tay, mẹ con La Nguyệt Quý đi bước ba quay đầu lại rời đi.
Trong phòng khách chỉ có một người, phòng khách này không lớn, trong phòng bày biện rất trống trải, nhưng trên tường lại dán không ít giấy khen, bên cạnh giấy khen là một tấm bản đồ.
Lạc Kỳ nhàn rỗi đến nhàm chán, trượt dài xem xong tất cả giấy khen sau đó bắt đầu nghiên cứu bản đồ, đúng lúc này, cửa phòng tiếp tân bị mở ra.
Lạc Kỳ xoay người, nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn lãng đẹp trai đội ánh sáng đi về phía cô.
Người đàn ông từng bước từng bước đi vào phòng, anh còn mặc đồng phục huấn luyện, trên chân cũng mang giày giải phóng, nhưng anh từng bước từng bước đi vững chắc, thanh âm gõ trên mặt đất, tựa như đánh trống trong lòng vậy, Lạc Kỳ nuốt nước miếng, có chút khẩn trương.
Tầm mắt di chuyển lên trên, chỉ thấy anh để tóc cực ngắn, dưới cái mũi cao thẳng là một đôi môi mỏng, khiến người ta chú ý nhất chính là đôi mắt, mày kiếm tinh sảo.
Là một người rất thích những đôi mắt đẹp, Lạc Kỳ say mê trong chốc lát. Vào thời điểm này, cô đặc biệt muốn cạo lông xung quanh lông mày của người đàn ông.
Danh Sách Chương: