La Nguyệt Quý vừa nhìn liền vui vẻ: “Ôi chao, còn uống nước? Em gái à, không gạt em, đứa nhỏ nhà chị cái khác đều tốt, chính là không thích uống nước, vì thế mà chị cũng không biết đánh nhóc con bao nhiêu lần, không nghĩ tới bây giờ lại uống rồi.”
Lạc Kỳ cười lấy ly từ trong tay Trần Binh ra: “Chị có thể thử thêm một chút muối vào nước, trẻ con có thể không thích ăn những thứ không có mùi vị”
“Thật ư? Vậy lần sau chị sẽ thử.”
La Nguyệt Quý nói xong, nhìn thoáng qua cửa, nhỏ giọng nói với Lạc Kỳ: “Lúc chị vừa mới tiến vào, nhìn thấy người đàn ông của em đứng ở cửa, sao hai người lại cãi nhau?”
Lạc Kỳ theo bản năng nhìn thoáng qua ngoài cửa, lắc đầu nói: “Không có, chính là có một số chuyện không nói được.”
“Ồ.” La Nguyệt Quý đưa Trần Binh vào trong ngực: “Vốn định gọi em đến chỗ chị ăn cơm, nhưng cậu ấy ở bên ngoài chờ thì chị không rủ em nữa, em trước hết đi nói chuyện đi, vừa lúc chị còn đồ đạc phải sắp xếp lại, chờ xong việc em lại đến chỗ chị nhé.”
“Được.” Lạc Kỳ đáp.
La Nguyệt Quý mang theo Trần Binh đi, sau khi cô ấy đi, Lục Kính Quân vào phòng: “Đối tác của tôi Đinh Bình An nói cô đến bộ đội một lần không dễ dàng, để tôi dẫn cô đến nhà anh ta ăn cơm.”
Lạc Kỳ cũng không đói, cô cũng không phải rất muốn đi, nhưng nghĩ lại, cô và Lục Kính Quân tám phần là không ly hôn được, sau này có lẽ sẽ chung đụng với vợ chồng Đinh Bình An, bởi vậy cô thay đổi chủ ý: “Vậy đi thôi.”
Hai người đi về phía viện người nhà, dọc theo đường đi gặp phải rất nhiều binh lính, người cấp bậc thấp so với Lục Kính Quân nhìn thấy anh liền kính lễ.
Khu người nhà rất lớn, phòng ốc tất cả đều là nhà ngói một cửa, toàn bộ là kết cấu ở đâu cũng giống nhau, liếc mắt nhìn qua làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lục Kính Quân dẫn cô gõ cửa phòng một trong hai nhà, không đến chốc lát, một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá cây ôm đứa bé tới mở cửa.
“Lão Lục tới rồi? Đinh Bình An nhìn về phía Lạc Kỳ: “Đây là em dâu nhỉ? Xin chào, tôi là Đinh Bình An, là cộng sự của Lục Kính Quân.”
“Xin chào, tôi là La Hiểu Kỳ.”
Hai người đang nói, một người phụ nữ mặc áo sơ mi hoa bước ra, trông chị ấy tầm hai mươi ba bốn tuổi, từ trong phòng bếp đi ra, trong tay còn cầm nồi xẻng: “Lão Lục, em dâu hai người tới rồi? Vào nhà ngồi đi, đồ ăn sắp xong rồi.”
Lạc Kỳ cùng Lục Kính Quân đi theo phía sau Đinh An Bình vào phòng.
Bàn trong phòng khách đã bày thức ăn, một chén đậu phộng chiên, một chén thịt xào rau xanh, một chén khoai tây chiên.
Ba người ngồi xuống, Đinh An Bình ôm con gái Đinh Kiến Huy trong lòng, Đinh Kiến Huy quen biết Lục Kính Quân, nhưng đối với Lạc Kỳ lần đầu tiên gặp mặt đặc biệt tò mò, đôi mắt vừa đen vừa to nhìn Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ mỉm cười với cô bé, cô bé lập tức vùi đầu vào trong ngực Đinh Bình An.
Danh Sách Chương: