" Có ai không?"
...
..
" Làm ơn..."
...
..
"Có ai không...vậy?"
Một bé gái tầm 3 tuổi hơn, trên mình tràn đầy những vết sẹo ngang dọc cả trên mặt em cũng có.
Em đứng giữa khoảng không, nơi đây bốn bề là bóng tối... Em muốn kêu chẳng được, càng gào cổ họng càng như bị thắt lại đau rát vô cùng.
Bất lực chỉ đành ôm mặt ngồi co ro xuống đất, mà khi ngồi em chỉ nghe được tiếng từng giọt nước rơi ở đâu đây. Rồi dần dần như tiếng gào khóc bủa vây quanh cô.
" Thật đáng sợ..."
...----------------...
Sự đáng sợ ấy là cho Thất Nguyệt Y bừng tỉnh, cô bật dậy trên mặt đầy đìa mồ hôi...
- Hà.. hà..haiiii...
Nhìn lại hiện thực xung quanh mình, không gian vừa lạ vừa quen hiện hữu trước mắt cô. Bốn bề đều tối, cô chỉ có thể cảm nhận qua xúc giác.... rất êm, xung quanh một mùi thảo mộc dễ chịu, còn rất rộng...
Rời khỏi chiếc giường to lớn, cô muốn đi để cảm nhận rõ hơn xem sao... "Lạch... cạch "...
" Leng keng..."
Khi cô rời giường được ba bước chân, Thất Nguyệt Y liền cảm nhận được có cái gì đó cản bước mình làm cô bị kéo lại, mà bổ nhào xuống nền đất lạnh.
Trong căn phòng tối, đến một tia sáng để hiện rõ sự phản chiếu của bóng đen cũng chẳng có. Cố gắng giữ sự bình tĩnh, cô mò mẫn theo trục giác cảm nhận thứ cản bước mình.
Nó mảnh nhưng rất dai, còn âm ấm... Được nối từ dưới gầm giường đến cổ chân của cô. Sau một hồi cảm nhận, cô biết chắc đây là... " Xích Linh"
Đó là một loại dây chói buộc linh hồn, đối với thể xác phàm nhân càng linh nghiệm. Vốn dùng sức một chút là cô có thể thoát khỏi nó thôi...
- Đừng cố nữa! Không có hi vọng đâu!
Giọng của tên " Đoạ thần " cất lên từ trong bóng tối sâu thăm. Giờ cô biết mình gặp phải chuyện gì rồi.
" Tên điên biến thái đó!"
Thất Nguyệt Y cười khẩy một cái, ý định phá xích của cô cũng để sau vậy. Cười một cách châm biến, đáp lời ai kia:
- Eros... ngươi làm trò gì vậy?
Người kia cũng dần lộ diện, là tên Đoạ thần khi đó. Hắn chậm rãi tiến lại gần, trên thân mang vầng sáng trắng.
Đến gần bên cô, Eros đưa đầu ngón thay thanh mảnh hệt búp sen của mình, vuốt ve mặt cô... dần xuống dưới cằm... hắn còn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ trắng ngần.
Mà khi hắn chạm đến, cô dường như cơ thể của cô trở nên vô lực. Mặc cho tên đó sờ mó đủ mới, cô tức đến hai mắt trợn tròn mà không làm được gì.
Chất giọng thanh cao, thì thầm vào tai của cô:
- Du Nguyệt! Tôi không làm hại em đâu. Ở bên tôi mới là an toàn nhất cho em lúc này, bọn chúng vốn không thể bảo vệ được em!
Nghe những lời này cô chỉ quay đi, tránh né đi sự đụng chạm của hắn...
- Eros, ngươi đừng làm chuyện thừa thãi làm gì! Giờ hãy thả ta ra và giải độc cho ta ngay lập tức...!
Đôi mắt quyết liệt làm hắn bất ngờ, hoá ra suốt ngần nấy thời gian cô không hề thay đổi. Vẫn một vẻ không chịu khuất phục đó, ánh mắt kiên cường không bao giờ chịu thua...
Làm Eros phải thu lại hành động của mình ôm mặt mà cười ra tiếng như một kẻ tâm thần... Xong hắn đứng dậy rời đi:
- Vẫn là lời nói khi ấy, tôi chưa bao giờ tổn hại em...
...
" Cạch..."_ Tiếng đóng cửa vang lên, làm có tia sáng mờ ảo rất nhanh biến mất.
Trong nơi bóng tối bao trùm này, tất cả đáp lại những lờn trên chỉ là sự im lặng đến cùng cực.
" Eros... Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới tha cho ta đây!"
...----------------...
...Trở lại khách sạn ...
..........
.........
........
.......
...Sáng hôm sau ...
Sau một đêm say sỉ, mấy người họ Dương Nguyên, Dương Âu, Akai Shuichi, Yamamoto Takenshi, Lạc Minh, Dĩ Thành, Jack, Jin, Kim-Jung - Won, Mặc Thanh Hi, Á Trạch Trì, Kinh Ưu Thiên, cả Hắc Thiên Hàn cũng đã tỉnh dậy.
Mấy người họ thật sự hôm qua điên rồi, sao có thể làm trò đấy được. Cũng chẳng phải là trẻ con mà rồi...
Yamamoto Takenshi vừa tỉnh ngồi dậy một lúc thì mọi người ai cũng tỉnh theo lần lượt... Nhìn lại "bãi chiến trường" đã bày từ hôm qua...
...
..
Jack đứng phắt dậy, " Ôi trời ơi! kiểu này bọn mình bị em ấy nói nữa cho mà xem!"
Bất giác Dĩ Thành kêu lên, giọng vang cả lên tầng trên:
- Chị ơi!
...
..
Không có ai đáp lại, cậu lại gọi thêm lần nữa:
- Chị ơi! Chị đâu rồi!
...
..
Lần này vẫn không có gì, ngược lại làm cho những người khác cũng bắt đầu ngờ ngợ. Họ đứng dậy, quần áo sộc xệch đi kiếm Thất Nguyệt Y.
Mặc Thanh Hi vừa kêu vừa đi đến WC ở tầng một, anh ngáp dài một cái..." Cạch " mở cửa phòng tắm. Không có ai ở bên trong.
Dương Nguyên theo quán tính đến trước của phòng cô mở cửa, ngó vào... đi vào phòng tắm cũng chẳng có gì, ban công lại càng không.
Jin phụ Dương Âu dọn dẹp ở phòng khách, như thường lệ gọi cô bằng giọng yêu thương.
- Mặt trăng nhỏ! em đâu rồi...
Hắc Thiên Hàn, sau chẳng nghe thấy cô đáp lại bắt đầu lo lắng...Anh trực tiếp gọi điện thoại cho cô. Nhưng đầu bên kia chỉ hiện lên âm thanh của tổng đài " ngoài vùng phủ sóng"...
Danh Sách Chương: