Sáng sớm hôm nay, Tống Đoàn Viên cứ thế rời đi cùng mẹ mìn, Tống Phúc Quý và Vương Ngọc Lan còn tưởng rằng Tống Đoàn Viên là sốt ruột đi ăn tiệc lớn, rốt cuộc Trần gia này cũng là nhà giàu ở làng trên xóm dưới, dù là xung hỉ thì bàn tiệc cũng không kém.
Trong nhà có thêm một đứa trẻ mới sinh, bốn người ở nhà, giữa trưa phân chia hai củ khoai lang.
Canh gà còn dư lại nửa chén, ở trong gia đình này, bình thường không có Tống Đoàn Viên nói, ai cũng không dám ăn.
Nhưng bởi vì nghĩ hôm nay Tống Đoàn Viên đi ăn tiệc, Tống Phúc Quý không nhịn được thèm, tự mình uống lên nửa chén canh gà kia.
Ai biết vừa mới uống vào, Tống Đoàn Viên liền mang theo Tống Song Hỉ về nhà.
“Nương……” Tống Phúc Quý vội vàng giấu chén sứ mẻ kia đi, trong miệng lẩm bẩm, “Sao nương trở về sớm như vậy? Bàn tiệc nhanh như vậy đã kết thúc rồi sao?”
“Ăn ăn ăn, con chỉ biết ăn, bàn tiệc bán muội muội con mà con cũng nuốt trôi được sao?” Tống Đoàn Viên tức giận với nguyên chủ này, càng tức giận người Tống gia, lão đại mắt thấy muội muội của chính mình bị bán xung hỉ, không rên một tiếng, lão nhị càng quá mức hơn, cầm tiền bán muội muội dùng, sao đi đọc sách lại đọc đến trình độ này?
Tống Phúc Quý bị răn dạy một trận, cũng không dám nói chuyện, nhìn thấy Tống Song Hỉ liền hiểu, sợ là Tống Song Hỉ bị người ta trả lại, nên không ăn tiệc được.
“Nương, đói bụng chưa, con đi hâm nóng bánh bao cho nương!” Tống Phúc Quý vội nói, đặt chén sứ trắng sang một bên, chạy nhanh đi lấy bánh bao.
Vương Ngọc Lan lập tức đi châm lửa.
“Không phải đã bảo con nằm nghỉ ngơi đi sao? Lại xuống giường làm gì?” Tống Đoàn Viên thật đau đầu, cả một đám nếu nói không nghe lời thì lại đều thực nghe lời, nói nghe lời lại cũng không phải thật sự nghe lời!
“Mau trở lại giường đất nằm đi, không có việc gì đừng ra đây!” Tống Phúc Quý hướng tới Vương Ngọc Lan trầm giọng hô một câu.
Vương Ngọc Lan vội vàng đáp lời chạy về.
Quần bông của Vương Ngọc Lan đều đã rách, lộ ra sợi bông, Tống Đoàn Viên nhìn thấy vậy liền nhắm mắt.
Gia đình này nghèo thành như vậy, đi nơi nào tìm ba lượng bạc trả lại cho Trần gia đây, tổng không thể bảo lão nhị đi đến thư viện đòi tiền trở về đi?
Tống Phúc Quý hâm nóng hai cái bánh bao, một củ khoai lang.
Bánh bao là cho Tống Đoàn Viên, khoai lang là cho Tống Song Hỉ.
“Nương, trong nhà không có dầu cải, nương tạm chấp nhận ăn chút dưa muối đi!” Tống Phúc Quý thấp giọng nói, sợ lại bị ăn mắng.
Tống Đoàn Viên rất đói bụng, nhưng nhìn thân mình béo phì này của mình, liền cầm khoai lang tới, bẻ một nửa.
Tống Song Hỉ nhìn, vội nói “Nương, về sau con chỉ ăn một nửa củ khoai lang là được, nương đừng bán con!”
Tống Đoàn Viên nhắm mắt, bỏ khoai lang xuống.
Tống Song Hỉ rụt rụt thân mình, liếm liếm môi, nghĩ khả năng nửa củ khoai lang cũng không được ăn, chỉ đành xoay người định rời đi.
“Con đi đâu vậy? Không ăn cơm sao?” Tống Đoàn Viên không vui gọi cô lại, cầm một chiếc bánh bao trắng đưa cho Tống Song Hỉ, “Mau ăn đi, ăn xong rồi đưa một cái cho tẩu tử của con đi!”
Tống Song Hỉ ngẩn ra, cho nàng ăn bánh bao trắng? Món này dù là ăn tết, nàng cũng không được ăn!
“Sao không ăn đi?” Tống Đoàn Viên tức giận, “Con đều đã mười ba tuổi, đã lớn rồi, bảo con làm gì thì con làm cái đó sao? Con không có chủ kiến của chính mình sao?”
Tống Song Hỉ sửng sốt, chủ kiến của chính mình là cái gì?
“Nương, nương ghét bỏ con không tự chạy về nhà đúng không?” Tống Song Hỉ ngu muội nhu nhược nhỏ giọng hỏi, “Lúc đi nương cũng không dặn dò con việc này, nương chỉ nói con trộm bạc của Trần gia giấu đi, hôm nay nương sẽ đi lấy……”
Tống Đoàn Viên hận đến ngứa răng, trẻ con hiện đại 12-13 tuổi không phải đều là thời kỳ phản nghịch sao, cái gì cũng không làm, nói một lời thì cãi lại mười câu, nơi nào giống như ở cổ đại, mỗi người đều nhẫn nhục chịu đựng!
Nguyên chủ muốn bán Tống Song Hỉ, Tống Song Hỉ còn thật sự chịu đựng như vậy? Vừa rồi còn không muốn rời khỏi Trần gia!
Tống Đoàn Viên cảm thấy gia đình này không cứu nổi nữa!
Danh Sách Chương: