Trước khi Vương Ngọc Lan - dâu cả Tống gia tới, đều là một mình Tống Song Hỉ lo liệu việc nhà.
Sau khi Vương Ngọc Lan tới, việc trong nhà có người làm, nguyên chủ liền bắt đầu ghét bỏ Tống Song Hỉ ở nhà ăn không ngồi rồi, đã sớm muốn gả Tống Song Hỉ đi.
Tới Trần gia xung hỉ, Tống Song Hỉ đã sớm nhận mệnh.
Hiện giờ nàng chỉ hy vọng có thể xung hỉ thành công, như vậy cuộc sống của nàng còn có thể tốt hơn một chút.
Hiện giờ thấy Tống Đoàn Viên tiến vào, Tống Song Hỉ liền nói: “Ở trong túi quần của con.”
Tống Đoàn Viên sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ tới, lúc trước đưa Tống Song Hỉ tới xung hỉ, nàng muốn Tống Song Hỉ tìm cơ hội trộm chút bạc của Trần gia, có bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Cùng ngày xung hỉ, nguyên chủ sẽ tới lấy.
Tống Đoàn Viên hiện tại đến việc thở dài cũng không nghĩ làm, thật muốn tát nguyên chủ này một cái, sao toàn làm những việc không phải người như vậy!
Tống Song Hỉ trộm bạc Trần gia, nếu Trần gia biết, còn không đánh chết Tống Song Hỉ sao!
“Trần gia sợ con chạy trốn, trông rất nghiêm, con không trộm được bạc, chỉ tích cóp được một ít tiền đồng áp giường đất!” Tống Song Hỉ mặt vô biểu tình nói.
Trong ngày xung hỉ, sẽ có năm đồng tiền áp giường đất, ngụ ý cát lợi.
“Ta không cần tiền đồng!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Song Hỉ bất đắc dĩ cười cười, nương nàng đây là ghét bỏ ít mà, nhưng nàng thật sự không có biện pháp!
“Con nói cho nương nghe, con trai Trần gia bị bệnh gì?” Không thấy được con trai Trần gia, Tống Đoàn Viên chỉ có thể hỏi Tống Song Hỉ.
Tống Song Hỉ lắc đầu: “Con cũng không biết, hắn luôn suyễn đến lợi hại, có đôi khi không thở nổi. Nhưng mấy ngày nay đã khá hơn nhiều.”
Suyễn lợi hại, chẳng lẽ là bị bệnh suyễn?
Tống Đoàn Viên đột nhiên ngửi được trong phòng có một cỗ mùi hương, giống như là mùi hoa, nàng không nhịn được hít hít mũi, “Mùi gì vậy?”
Tống Song Hỉ nói: “Trên người Trần Thành Chí có mùi hôi, Trần gia cả ngày phun hương phấn. Trần gia có người cậu bán hương phấn ở thị trấn!”
Tống Đoàn Viên nghĩ nghĩ, duỗi tay liền đi tháo dây vải trói trên tay chân Tống Song Hỉ.
Tống Song Hỉ ngốc ngốc, không biết Tống Đoàn Viên muốn làm gì.
“Lát nữa, nếu bên ngoài làm ầm ĩ lên, con hãy chạy về nhà trước!” Tống Đoàn Viên nói.
Tống Song Hỉ trong lòng căng thẳng, “Nương lại muốn bán con cho ai?”
Nương khẳng định là ghét bỏ nàng không trộm được bạc, ghét bỏ Trần gia không có gì……Tống Song Hỉ ôm lấy hai vai, “Con không đi, con phải xung hỉ cho Trần gia!”
Mắt thấy xung hỉ sắp thành công, nếu đi nhà khác……Tống Đoàn Viên một bên cởi dây thừng ra, một bên đang muốn giải thích, bà nương Trần gia liền vọt vào, đè Tống Đoàn Viên lại nói: “Sao thế, Tống lão bà tử ngươi muốn đổi ý sao?”
Tống Đoàn Viên chống hông, “Đổi ý thì sao? Ta sẽ bảo người mang ba lượng bạc trả lại cho ngươi, Song Hỉ sẽ đi về nhà với ta!”
Bà nương Trần gia lập tức gân cổ kêu lên “Chúng ta đều đã nói tốt, sao ngươi có thể đổi ý được? Nếu ngươi ghét bỏ ba lượng ít, vậy ta lại cho ngươi thêm một túi đậu phộng, cũng không thể nhiều hơn!”
Tống Đoàn Viên bất đắc dĩ cười, “Ai hiếm lạ đậu phộng kia của ngươi? Ngươi muốn Song Hỉ xung hỉ, còn không phải là vì bệnh của con trai ngươi sao? Nếu ta có thể trị được bệnh của con trai ngươi, ngươi thả Song Hỉ đi, được không?”
Bà nương Trần gia mới không nghe Tống Đoàn Viên lải nhải, nàng nhận định Tống Song Hỉ có thể xung hỉ cho con trai của nàng, sao có thể dễ dàng thả người đi.
Ngoài cửa có hai người vọt vào muốn đè Tống Đoàn Viên lại.
Tống Đoàn Viên không có ưu thế gì, chỉ có một thân thịt mỡ, vung tay đánh vào trên người hai người kia, hướng tới Tống Song Hỉ hô, “Chạy nhanh đi kêu đại ca con tới đây!”
Tống Song Hỉ sửng sốt, đứng ngơ ngác, không biết nên đi hay là ở lại.
Nàng thật sợ nguyên chủ bán nàng cho một gia đình còn không bằng Trần gia!
Tống Đoàn Viên thấy Tống Song Hỉ đứng bất động, thậm chí liền sốt ruột, đang lăn lộn, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng quát chói tai: “Làm gì vậy?”
Theo tiếng la kia, một nam nhân trung niên từ bên ngoài tiến vào, vuốt chòm râu, xem biểu tình của bà nương Trần gia, hẳn là lão gia Trần gia.
Danh Sách Chương: