Tống Phúc Quý sửng sốt, hắn bình tĩnh như thế nào được, không có tiền trả cho Trần gia, Trần gia liền sẽ lôi Tống Song Hỉ đi!
Hắn đối với Tống Song Hỉ thật không có bao nhiêu tình cảm, dù sao cũng là ‘mặt hàng đòi tiền’, nhưng trước đó nương hắn dặn dò phải nhìn Tống Song Hỉ, hiện giờ có việc, hắn tự nhiên tới báo tin.
Tống Đoàn Viên biết một chốc một lát cũng không thể trông cậy vào Tống Phúc Quý có tiền đồ lớn gì, nàng nhàn nhạt nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà!”
Tống Phúc Quý thấy Tống Đoàn Viên không vội, hắn lập tức cũng yên ổn xuống, thành thành thật thật đi theo phía sau Tống Đoàn Viên trở về nhà.
Trước cửa Tống gia vây đầy thôn dân xem náo nhiệt.
Phụ cận chỉ có mấy cái thôn này, hiện giờ trong đất đã tưới nước xong, xanh tươi trở lại, không có bao nhiêu việc, một đống người rảnh rỗi, đặc biệt là mấy ngày trước đây Tống Đoàn Viên thế nhưng lại đón đứa con gái đã bán đi xung hỉ trở về, mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
Tống Song Hỉ thời điểm còn ở nhà mỗi ngày đều bị lão bà này đánh chửi, ngày bán được nàng với giá cao ba lượng bạc, bà ta cao hứng đến đi đường đều lâng lâng, còn nói Tống Song Hỉ khẳng định mệnh tốt, xung hỉ thành công có thể đi làm thiếu nãi nãi của Trần gia, hiện giờ sao lại dù có đắc tội Trần gia cũng phải kéo con gái nhỏ của chính mình trở về?
Nếu là trước kia, nguyên chủ đã sớm cầm đế giày đánh người, bất quá hôm nay Tống Đoàn Viên cần mọi người làm chứng, liền sai Tống Phúc Quý mời các hương thân vào trong sân ngồi.
Các hương thân lại không có nguyện ý tiến vào sân Tống gia, Tống Phúc Quý bưng nước đến cũng không uống, chỉ tiếp tục ghé vào hàng rào xem náo nhiệt.
Tống Đoàn Viên cũng không bắt buộc, vào phòng.
Người tới chính là bà nương Trần gia, đoan đoan chính chính ngồi ở trên chiếc ghế thái sư duy nhất trong Tống gia, liếc mắt nhìn Tống Đoàn Viên đi vào tới.
Trong tay có bạc, trong lòng không hoảng hốt, Tống Đoàn Viên cũng không nóng nảy, chiếc ghế dựa duy nhất trong nhà đã để cho bà nương Trần gia ngồi, nàng liền ngồi ở trên đệm hương bồ, eo đĩnh đến thẳng tắp, cùng bà nương Trần gia nhìn nhau.
Tống Song Hỉ ở trong phòng, ôm khung cửa, mắt trông mong mà nhìn Tống Đoàn Viên.Đã nhiều ngày nay nương nàng tuy rằng như thay đổi thành một người khác, nhưng ấn tượng của Tống Song Hỉ đối với nguyên chủ quá ăn sâu bén rễ, vẫn có chút không tin Tống Đoàn Viên thật sự sẽ trả lại ba lượng bạc cho Trần gia.
Lại nói hiện giờ trong nhà cũng không có ba lượng bạc!
“Thím Trần gia của bọn nhỏ, thân mình lệnh lang có khá hơn không?” Tống Đoàn Viên cười tủm tỉm hỏi.
Nhắc tới đứa con trai bảo bối, ánh mắt sắc bén của bà nương Trần gia liền mềm mại hơn một ít.
“Ngươi ngày ấy có phải đã dùng vu thuật gì hay không?” Bà nương Trần gia hỏi, nàng cũng không tin loại bệnh mà các dược liệu quý báu không trị hết, một cọng hành, một miếng gừng lại có thể tốt hơn!
“Ta biết một phương thuốc dân gian, nhưng phương thuốc này chỉ có thể giúp cải thiện bệnh trạng của lệnh lang, không thể giải quyết được tận gốc!” Trần Thành Chí bị bệnh nhiều năm như vậy, đây là bệnh mãn tính, hơn nữa kiếp trước Trần gia đã bán Tống Song Hỉ, việc Tống Song Hỉ chết cũng có quan hệ với Trần gia, cho nên Tống Đoàn Viên không nghĩ có liên lụy với Trần gia.
“Đây là ba lượng bạc, ngươi nhận lại đi!” Tống Đoàn Viên từ trong tay áo lấy ra ba viên bạc, đặt ở trước mặt bà nương Trần gia, “Đưa cho ta khế bán mình của Song Hỉ, chúng ta thanh toán xong!”
Khi ba lượng bạc được bày ra, Tống Song Hỉ và Tống Phúc Quý đều mở to hai mắt, ngay cả Vương Nguyệt Lan đang ở cữ bên trong, nghe thấy động tĩnh, cũng nhịn không được duỗi duỗi cổ ra.
Tống Đoàn Viên rốt cuộc lấy ba lượng bạc này từ đâu?
Danh Sách Chương: