Tôi nắm chặt tay, nghĩ tới bố mẹ còn đang ở trên lầu, lúc này cũng bất chấp sợ hãi, nói với Thi Dung Dung: “Chỉ cần có thể bỏ qua cho bố mẹ tôi thì sao cũng được. Lúc trước họ nói sẽ ở lại đây, nhưng cũng không phải là cách giải quyết tốt nhất. Chị muốn gì? Tôi sẽ đi lấy cho chị. Chắc chắn chị có mục đích khác, không thì sẽ không yêu cầu họ ở lại. Còn nhiều cách giải quyết khác mà, không có bố mẹ tôi, chắc chắn sẽ có cách khác tốt hơn.”
Đây chỉ là phỏng đoán của tôi. Tôi cho rằng Thi Dung Dung chưa chắc đã muốn bố mẹ tôi ở lại, chắc hẳn vẫn còn cách khác thay thế.
Con mắt của Thi Dung Dung Dung quanh, giọng nói sắc lẹm lại vang lên: “Được, tôi sẽ dẫn cậu đi xem họ đang làm gì.” Nói xong, cô ta lảo đảo đi về phía tôi, tôi vội vàng nhường đường, nhìn cô ta vào nhà. Mặc dù sợ hãi, nhưng tôi vẫn cắn môi đi theo.
Cầu thang trong nhà cũ đã xuống cấp nghiêm trọng, bước lên nghe kẽo kẹt. Tôi và Thi Dung Dung từng bước lên lầu. Đến nơi, tôi không khỏi há hốc mồm. Chỉ thấy trên lầu có ba chiếc quan tài, một chiếc đã bị đóng định, hai chiếc khác thì chưa, đó là của bố mẹ tôi.
“Là đưa gạo tới.”
Bỗng có tiếng nói vang lên từ chiếc quan tài thứ ba, khiến tôi nổi da gà. Tôi mới biết giọng nói già nua khàn khàn đó là do người trong quan tài phát ra.
Thi Dung Dung kiên nhẫn trả lời lại một lần. Thân thể cô ta đứng yên, đầu lại vặn ngược về phía tôi, giọng nói sắc lẹm có vẻ kích động: “Tôi với mẹ chồng đều có oán khí ở đây, muốn kêu bố mẹ cậu làm kẻ chết thay, họ cũng đã đồng ý rồi. Bây giờ chỉ cần đến đúng giờ, chúng tôi có thể rời đi. Cậu muốn tôi tha cho họ thì mang hai giỏ tiền giấy sống tới đây đốt, chúng tôi sẽ có thể rời đi. Trước ngày kia, phải mang tới đây.
“Tiền giấy sống là gì?” Tôi vội hỏi.
“Cậu hỏi Giang Tu sẽ biết. Ông ta đang đứng bên ngoài đấy!” Thi Dung Dung đáp.
Tôi vội chạy xuống lầu, quả nhiên thấy Giang Tu vẫn đứng yên ở cửa. Tôi nhớ tới lời Giang Tuyết nói, vội vàng quất roi lên mặt Giang Tu. Ông ấy đau tới mức quát lên, ôm mặt kêu la liên tục. Tôi vội hỏi ông ấy có chuyện gì không, lúc này Giang Tu buông tay ra, đau đớn xoa mặt, mắng: “Mụ đàn bà chết tiệt khó đối phó quá!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra Giang Tu đã bình thường rồi.
Tôi hỏi ông ấy mấy ngày nay sao vậy? Ông ấy bảo thì ra không phải Thi Dung Dung bị bà già kia mang đi, mà là bị Giang Toái Ngân treo cổ trong nhà. Bởi vì Giang Toái Ngân thích đánh bài, thường xuyên thua hết tiền, hai người cứ cãi nhau suốt. Cuối cùng Giang Toái Ngân không nhịn được treo cổ Thi Dung Dung.
Oán khí của hai người khác nhau, thế nên tôi đưa gạo tới đương nhiên không có tác dụng với Thi Dung Dung, còn ngủ giường của cô ta hai ngày, chắc chắn sẽ chọc giận cô ta. Ban đầu Giang Tu đối phó với hai bên, thật sự là lòng có dư mà lực không đủ, đành phải nghĩ cách cá chết lưới rách, dẫn bố mẹ tôi đến tìm Thi Dung Dung để tôi được an toàn.
Tôi nhắc lại yêu cầu của Thi Dung Dung với Giang Tu. Ông ấy cau mày, hỏi tôi: “Cậu biết tiền giấy sống là gì không?”
Tôi lắc đầu, nói đương nhiên mình không biết. Giang Tu thở dài nói: “Cái gọi là tiền giấy sống, chính là kêu người chết chia một phần hồn phách bám vào tiền giấy, chờ đến khi đốt thì sẽ đồng thời thừa nhận oán niệm của một hồn ma khác, vô cùng đau đớn, vậy thì coi như sẽ có kẻ chết thay. Cậu ngẫm lại đi, ai lại vì bố mẹ cậu mà hy sinh mình như vậy? Chia hồn phách vốn đã đau đớn, huống chi còn phải chịu đựng ngọn lửa đốt người.”
Tôi nghe vậy thì hoảng sợ, nào có người chết chịu vì bố mẹ tôi mà làm đến nước này. Tôi vội hỏi kế tiếp nên làm sao bây giờ?
Giang Tu suy nghĩ rồi nói: “Cậu đừng sốt ruột, nếu cô ta chịu nhận tiền giấy sống thì tôi sẽ có cách. Chúng ta về thôi, nếu kế hoạch thuận lời thì đêm nay sẽ nhận được tiền giấy sống.”
Tôi vội đáp lời, cùng Giang Tu về nhà. Chờ đến khi về tới nhà, Giang Tu lấy giấy vàng, căn rách da ngón tay mình rồi viết viết vẽ vẽ lên đó, cuối cùng kêu tôi cũng cắn ngón tay ký tên lên, tôi làm theo. Sau khi làm xong, Giang Tu châm ba ngọn nến, đặt hai cây dưới đất, một cây lên người tôi. Ông ấy nhỏ giọng nói: “Lát nữa cậu cầm nến đứng sau lưng tôi, đừng nói gì hết, chỉ cần cậu không nói thì mấy thứ dơ bẩn sẽ không thấy cậu, hiểu chưa?”
Tôi đáp đã hiểu. Sau đó tôi thấy Giang Tu đặt kéo xuống đất, nuốt tờ giấy vàng kia, sau đó khoanh chân ngôi giữa hai ngọn nến, bỗng nhiên bật khóc. Trong ban đêm yên tĩnh, tiếng khóc của Giang Tu có vẻ rất vang dội. Tôi buồn bực nhìn ông ấy khóc, không hiểu đang làm gì. Đúng lúc này, bỗng một bóng dáng màu trắng lướt qua cửa, tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy cửa mở ra, Giang Tuyết đứng ở bên ngoài.
Sao cô ấy lại tới đây?
“Chồng ơi, em nghe thấy anh đang khóc. Có chuyện gì vậy?” Giang Tuyết đi đến bên cạnh Giang Tu, chậm rãi quỳ xuống, dịu dàng nhìn ông ấy.
Sao lại gọi ông ấy là chồng? Lúc này tôi mới hiểu được chắc chắn là vừa rồi Giang Tu đã trao đổi thân phận của tôi và ông ấy, chẳng trách lúc vừa vào nhà, Giang Tuyết chẳng buồn nhìn tôi.
Giang Tu lau nước mắt, khóc nói: “Giang Tuyết, cô thích tôi lắm đúng không?”
“Đương nhiên rồi.” Giang Tuyết vươn tay vuốt tóc Giang Tu, nhẹ giọng nói: “Mỗi lần tỉnh dậy dưới mặt đất rét lạnh, em đều lo lắng anh ốm yếu, ăn không đủ no, sẽ bị người khác bắt nạt, muốn đến tìm anh, nhưng anh còn nhỏ, dương khí bất ổn, sợ lỡ cướp mất dương khí của anh nên không dám đến.”
Giang Tu khóc nói: “Bây giờ Thi Dung Dung bắt bố mẹ tôi, đòi hai giỏ tiền giấy sống mới chịu thả ra. Tôi không đánh lại cô ta, nghĩ tới bố mẹ phải làm kẻ chết thay, tôi không thiết sống nữa.”
Nói rồi, Giang Tu cầm kéo đâm lên cổ mình. Giang Tuyết sốt ruột cầm tay ông ấy, hoảng lên: “Chồng ơi, cô ta cần tiền giấy sống thì anh cứ cho cô ta, sao phải tự sát?”
“Nhưng tôi đi đâu tìm tiền giấy sống đây?” Giang Tu lại khóc nói.
Giang Tuyết nhíu mày, thở dài rồi nghẹn ngào nói: “Em sinh chàng chưa sinh, chàng lớn em đã lỡ, hận không thể cùng thời, mỗi ngày ở bên chàng. Chồng à, em không nỡ thấy anh khổ sở như vậy, anh đừng sốt ruột, em sẽ làm tiền giấy sống. Chồng à, em đã chờ anh lớn lên 17 năm rồi, mỗi ngày ở dưới đất đều hối hận, chỉ hận không thể trả giá cho anh. Hôm nay có thể cứu bố mẹ anh, cũng coi như là chuyện tốt.”
Tôi vô cùng kinh hãi, không ngờ Giang Tu lại mưu đồ như vậy!
Đồng thời, chỉ thấy Giang Tuyết cầm cây kéo đâm lên cổ mình. Tôi hoảng hốt, không thể suy nghĩ quá nhiều, vội kêu lên: “Chị, đừng làm vậy!”
Giang Tuyết ngày người, sững sờ nhìn tôi. Giang Tu nóng ruột hét lên: “Giang Thành, cậu yếu đuối như thế thì sao có thể làm đại trượng phu?”
Dứt lời, Giang Tu cầm kéo đâm mạnh vào cổ Giang Tuyết Thoảng chốc, máu tươi văng tung tóe, Giang Tuyết ngã xuống đất. Thân thể cô ấy run rẩy, máu tươi điên cuồng trào ra. Tôi vội ôm cô ấy, bối rối che vết thương cho cô ấy.
“Anh... Lừa em!”
Máu tươi chảy ra từ khóe miệng cô ấy khiến cô ấy không thể nói rõ. Dưới ánh nến leo lét, tôi chỉ có thể thấy đôi mắt xinh đẹp của cô ấy tràn đầy đau buồn và căm hận.
Cô ấy vươn tay, đập lên người tôi. Tôi lập tức ngồi bệt xuống đất. Sau đó cô ấy giãy dụa đứng dậy, chặt vật chạy ra ngoài.
Giang Tu vốn định đuổi theo, nhưng chắc là luyến tiếc nên vội ngồi xổm xuống thu gom máu, đắc ý nói: “Đừng nóng ruột, chờ đốt hết đồng tiền giấy dính máu này, cô ta sẽ đau quằn quại, không dám tới kiếm chuyện với cậu nữa đâu.”
Tôi ngơ ngác ngồi dưới đất, trái tim quặn thắt đau đớn.