Tôi vội hỏi: “Vậy phải làm sao đây?”
Hòa thượng nghiêm trang đáp: “Chắc là bị bà già kia làm gì đó, tôi cũng không rõ nên giúp cậu như thế nào nữa.”
Tôi rất sợ hãi, bà già kia nói trong vòng một tuần nếu không gửi tiền thì tôi sẽ chết, chẳng lẽ là đang nói cái này? Nghĩ tới đây, tôi vội kể lại chuyện này với hòa thượng. Ông ấy nhận tờ giấy, nghi ngờ nói: “Lý Tuyết Mai... Tên này nghe quen quen, tôi nhớ linh đường lần trước chúng ta gặp nhau, người chết cũng tên là Lý Tuyết Mai.”
Tôi nhất thời sững sờ. Sao lại yêu cầu tôi gửi tiền cho một người chết?
Hòa thượng suy nghĩ thật kỹ, nói bây giờ mạng sống đang ở trên tay người khác, không bằng gửi tiền trước. Để ông ấy chi tiền trước, nếu lúc đó chuyện này được giải quyết ổn thỏa thì tôi lại trả tiền cho ông ấy.
Đến chiều, hòa thượng giúp tôi đi gửi tiền. Tôi nằm trên giường bệnh im lặng suy nghĩ, bỗng di động vang lên một tiếng, nhận được tin nhắn.
“Đã nhận được tiền, cảm ơn.”
Tin nhắn rất ngắn gọn, nhưng vấn đề là... Số điện thoại này được ghi chú sẵn, rõ ràng viết ba chữ “Lý Tuyết Mai.”
Sao có thể như thế? Di động của tôi có mật khẩu, chỉ mình tôi biết rõ, tại sao trong di động lại xuất hiện thêm một người trong danh bạ?
Tôi nghi ngờ mở di động ra xem mấy lần, xác nhận đây là số điện thoại mà tôi hoàn toàn không biết.
Hòa thượng đi chuyển tiền xong thì quay về, tôi kể lại chuyện này với ông ấy. Ông ấy buồn bực lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, rõ ràng là theo dõi cậu rồi. Nhưng các cậu không oán không thù, sao lại cứ nhìn chằm chằm vào cậu?”
“Gì mà kêu theo dõi tôi? Chẳng phải bà ta đã nói chuyển tiền xong thì sẽ bỏ qua cho tôi sao?” Tôi hỏi.
Hòa thượng lắc đầu: “Lời nói của chúng sao có thể tin được, chắc là vừa xong đợt này lại làm ra một đống chuyện khác. Tôi đề nghị hỏi cho ra nhẽ, bằng không cứ dây dưa thế này thì quá nguy hiểm.”
“Vậy hỏi thế nào? Cũng không phải muốn gặp là được gặp.” Tôi cười khổ nói.
Hòa thượng bảo ông ấy có cách, hỏi tôi hôm nay xuất viện có được không? Tôi bảo đương nhiên không thành vấn đề, tôi đã nằm trên giường sáu ngày, chắc vết thương cũng lành lặn rồi, không cần thiết ở trong bệnh viện nữa.
Ông ấy bèn dẫn tôi đi làm thủ tục xuất viện, bác sĩ y tá cũng không ngăn cản, bởi vì tôi thực sự khỏe hơn nhiều, chỉ cần đi đường đừng quá mạnh là được. Nhưng trên mặt tôi để lại một vết sẹo, là ba móng vuốt của con sói nằm trên má trái, kéo dài xuống dưới.
Sau khi ra viện, hòa thượng dẫn tôi đến một khách sạn trong thị trấn, thuê phòng giường lớn cho tôi. Vào phòng, ông ấy đặt dép lê ngay ngắn ở cửa, bày ra trạng thái người ta vừa vào phòng thì có thể mang dép luôn. Tôi nghi hoặc hỏi đang làm gì, ông ấy giải thích: “Tôi còn tưởng chắc Lý Tuyết Mai đã bị bà già kia ăn hết, nhưng bây giờ xem ra không đơn giản như vậy. Thậm chí tôi cho rằng mục tiêu chủ yếu của chúng là cậu, phải bàn bạc cho rõ ràng. Tối nay cậu ngủ ở đây, tôi có một số việc căn dặn cậu.”
Ông ấy đặt hai ly nước trong buồng vệ sinh, một cái cho tôi dùng, một cái không cho tôi đụng vào. Ngoài ra ông ấy còn nói rất kỹ, bảo là buổi tối chỉ có thể ngủ một bên, gối đầu bên kia phải đặt ngay ngắn, tôi không thể đụng vào. Tôi buồn bực, hòa thượng cứ như biến thành căn phòng này có hai người ở, nhưng ông ấy lại bảo buổi tối ông ấy sẽ không tới đây.
“Tôi nghi ngờ có người theo dõi cậu, rất có khả năng là Lý Tuyết Mai...” Hòa thượng nghiêm túc nói: “Mặc dù không biết chúng cần gì ở cậu, nhưng cứ tiếp tục kiểu này thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ xảy ra chuyện, tôi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh giúp cậu, cho nên tôi muốn dẫn kẻ theo dõi cậu tới đây. Buổi tối cậu với cô ta nói chuyện rõ ràng, theo lý mà nói không oán không thù, sao lại cứ nhằm vào cậu?”
Tôi ngẫm lại cũng đúng. Cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn là không được, tôi thậm chí không biết mình trêu chọc bà già kia với Lý Tuyết Mai khi nào.
“Vậy thì làm sao mới khiến Lý Tuyết Mai lại đây?” Tôi hỏi.
Hòa thượng bỗng lấy một lọn tóc ra. Thấy vậy, tôi không nhịn được sở túi áo trước ngực, mái tóc lúc trước bị Giang Tuyết cắt đứt đang được tôi giấu trong túi áo.
“Đây là tóc mái trên thi thể Lý Tuyết Mai, có thể dẫn cô ta tới đây.”
Hòa thượng nhìn trong phòng, sau đó đặt một lọn tóc lên đèn treo. Tôi rất lo lắng hỏi mình có xảy ra chuyện không? Hòa thượng suy nghĩ một hồi rồi thở dài, nói nên tới thì nhất định sẽ tới, nhưng chỉ còn cách cố gắng giải quyết hết thảy.
Tôi cũng không có cách nào. Sau khi hòa thượng rời đi, tôi nằm trên giường, không dám đụng vào những thứ hòa thượng đã chuẩn bị.
Mặt trời dần dần xuống núi, tôi nhắm mắt lại, trong lòng vẫn rất sợ hãi. Không biết là đến mấy giờ, trong phòng bỗng vang lên tiếng bước chân. Tôi quay lưng về phía cửa, không thấy đằng sau có chuyện gì, trong lòng rất hoảng hốt. Lúc trước rõ ràng không có tiếng mở cửa, bây giờ bỗng nhiên lại có tiếng bước chân, nghĩ kiểu gì cũng thấy quái dị.
Tiếng bước chân đó đi đến bên cạnh tôi, sau đó dừng lại. Xuyên qua hình ảnh phản chiếu trên thủy tinh, tôi thấy bóng dáng một người phụ nữ đứng sau lưng, nhưng không thấy rõ gương mặt cô ta. Lúc này cô ta bò lên giường, vươn tay lấy lọn tóc trên đèn treo.
Tôi nuốt nước miếng, mặc dù sợ hãi, nhưng cũng phải biết rõ ràng sự việc. Tôi bèn hỏi: “Cô có phải là Lý Tuyết Mai không?”
Cô ta không lên tiếng, trong phòng rất tĩnh lặng, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình. Tôi nổi dũng khí nói: “Tôi với cô không oán không thù, tại sao cô cứ theo dõi tôi? Nếu có chỗ nào đắc tội thì tôi sẽ nghĩ mọi cách đền bù cho cô. Cũng phải nói rõ ràng, chứ tôi không hiểu sao lại dính vào chuyện này, trong lòng tôi cũng rất khổ sở. Cô nói có đúng không?”
Lúc này, một giọng nữ bình thường vang lên sau lưng tôi, nhưng nghe rất lạnh lẽo: “Anh không trêu chọc chúng tôi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Nếu vậy thì bây giờ có thể tha cho tôi được không?”
“Không thể.”
Câu trả lời của cô ta khiến trái tim tôi run lên. Tôi nôn nóng hỏi: “Tại sao không thể? Rõ ràng tôi không trêu chọc các cô, các cô tự dưng lại muốn hại tôi, thế là thế nào?”
Cô ta bình tĩnh đáp: “Anh có một người vợ âm, chúng tôi cần cô ta. Mấy ngày nay bà già sẽ đi báo cho người vợ âm của anh. Nếu cô ta quay về thì có lẽ anh sẽ được sống, nếu cô ta không quay về, vậy thì đành phải để anh chịu thiệt.”
Tôi cả kinh, sao lại dính dáng tới Giang Tuyết? Chẳng lẽ mấy ngày tôi rời đi, Giang Tuyết với bà già này từng xảy ra xung đột?
Lý Tuyết Mai lấy được lọn tóc thì xoay người rời đi. Trên người tôi đã chảy đầy mồ hôi lạnh, bò lên cầm khăn mặt lau người, trong lòng rất kinh hoàng. Giang Tuyết đã nói rồi, thậm chí nói rất rõ ràng, sau này sẽ không còn dính líu tới tôi nữa, bây giờ tôi đang gặp nguy hiểm, cô ấy sẽ trở về sao?