Mái tóc hoa râm của bà ta che khuất gương mặt, nhưng vẫn chính xác đi đến chỗ tôi. Bà ta đứng đó một hồi, sau đó một giọng nói vang lên: “Là đưa gạo.”
Mặt bà ta bị tóc cho nên tôi không thấy bà ta có há mồm hay không, trong lòng đã sợ run lên, hoảng hốt nói: “Là lái xe.”
Bà ta im lặng đứng đó không nói một câu, tôi càng sợ hãi, không nhịn được muốn trốn, bà già bỗng ừ một tiếng, sau đó ngồi lên xe tôi, hỏi tôi đi đâu.
Bà ta vừa ngồi lên, tôi lập tức cảm thấy sau lưng lạnh buốt. Thân thể bà già này lạnh lẽo đáng sợ. Tôi run rẩy nói đưa bà ta về nhà, bà ta không đáp lời.
Sau khi lái ra khỏi nhà ga, tôi chạy về phía đông, bà già bỗng kêu đi ngược hướng rồi. Tôi đã sớm nghĩ ra lý do: “Bên kia sửa đường, phải đi vòng qua bên này.”
Bà già lại ừ một tiếng, sau đó im lặng. Tôi quá sợ hãi nên lái xe rất nhanh. Tốc độ của xe điện lên tới 40km/h, bình thường một mình ngồi trên xe thì có thể chạy hết tốc độ, nhưng hai người thì chỉ được hơn 30km/h. Bà già này lại như không có trọng lượng, khiến người ta kinh hãi.
Sau lưng tôi vẫn lạnh buốt. Bà già đặt tay lên vai tôi, móng vuốt khô quắt gầy gò giống y hệt bộ xương. Lúc này tôi mới nhớ tới dấu móng vuốt kia, chẳng phải giống hệt tay của bà già này hay sao?
Tôi đang lái xe thì bỗng có tiếng chó sủa vang lên từ đường phố bên cạnh, một con chó bông lao ra từ con hẻm, đuổi theo xe điện của inh ỏi. Tôi hoảng sợ, sợ con chó kia nhào lên cắn tôi.
Con chó vừa sủa thì tôi lại nghe thấy rất nhiều tiếng chó sủa và tiếng bước chân ở đằng trước. Thì ra nơi này đã bị chó hoang chiếm chỗ. Trước mặt tôi xuất hiện rất nhiều chó. Bà già bỗng giữ chặt lấy tôi bằng bàn tay gầy yếu, mạnh đến mức làm vai tôi đau nhói. Chẳng lẽ bà ta sợ chó?
Mấy con chó chặn đằng trước, tôi không dám dừng xe, chỉ có thể chạy nhanh hơn nữa. Mấy con chó kia né tránh, sau đó đuổi theo xe điện của inh lên.
Bình thường xe điện bị chó đuổi theo thì chúng sẽ chỉ đuổi một lát rồi dừng lại, nhưng bầy chó này lại đuổi theo rất lâu, thậm chí liên tục nhảy lên cắn bà già, nhưng đều không cắn trúng, vẫn đuổi theo gần nửa phút mới dừng lại.
Tôi sợ tới mức tim đập thình thịch. Từ đầu tới cuối bà già không nói chuyện, đột nhiên tôi cảm thấy có gió lạnh thổi sau mang tai. Tôi không dám quay đầu, chỉ có thể kiên trì lái xe tiếp. Bà già thỉnh thoảng sẽ thổi khí lạnh, nhưng chưa từng thực sự làm tổn thương tôi.
Không biết đã chạy được bao lâu, có lẽ là 30 phút, có lẽ là 40 phút, bà già bỗng nói muốn xuống xe, tôi vội vàng dừng xe lại. Sau khi xe dừng, bà lão khàn giọng nói cảm ơn cậu đưa gạo, sau đó vào rừng cây, biến mất không thấy bóng dáng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đang định lái xe quay về thì bỗng trên lưng cảm thấy đau nhức. Tôi run người, vẫn thấy đau, tò mò cởi áo ra, bật đèn xe chiếu sáng.
Khi nhìn lên bờ vai, tôi mới phát hiện trên vai có hai dấu móng vuốt, giống hệt như lần trước. Dấu móng vuốt bên trái rất quái dị, bởi vì nó có bảy ngón tay, khiến người ta sởn tóc gáy. Mặc dù sợ hãi, nhưng tôi không có cách giải quyết, quay về cho hòa thượng xem thì chắc là được.
Tôi khởi động xe, chậm rì chạy về. Bởi vì xe sắp hết điện, nếu không chạy chậm thì chắc chắn sẽ nhanh chóng hết pin.
Chạy được một lát, tôi bỗng thấy sai sai, bởi vì con đường đằng trước bỗng xuất hiện một rừng cây. Rõ ràng lúc nãy rừng cây này không có ở đó, hơn nữa trông nó rất quen thuộc, rất giống cánh rừng của Giang Tuyết. Tôi bỗng nhớ ra Giang Tuyết cũng chạy về phía đông, tôi lại lái xe về phía đông xa như thế, có phải là đã đuổi kịp cô ấy không?
Tôi nhất thời kích động, vội vàng dừng xe, chui vào cánh rừng nhỏ. Khi xuyên qua cánh rừng, tôi lại đến bên một dòng sông, rõ ràng là con sông mà tôi từng gặp Giang Tuyết.
Tôi lớn tiếng kêu tên Giang Tuyết, tiếng kêu vang vọng bên mặt sông, nhưng không nhận được sự đáp lại của cô ấy, chỉ nghe thấy tiếng chó hoang sủa. Tôi nghĩ có lẽ Giang Tuyết ở trong sông, bèn chạy đến bên bờ sông nhìn xuống dưới, nhưng dòng nước đen tuyền, không thể thấy rõ ràng.
“Giang Thành, mày phải đền mạng cho tao.”
Bỗng nhiên một giọng nói bất thình lình truyền tới từ sau lưng, tôi đang muốn quay đầu lại thì cảm thấy có thứ gì đó quấn lên cổ, nhất thời nghẹt thở.
Tôi cố gắng quay đầu, thấy một bóng người to mập dùng dây thừng siết cổ tôi, lôi tôi vào trong rừng. Đó là gương mặt khô quắt trắng bệch còn hơi thối rữa. Gã ta đang cười dữ tợn, há miệng tràn đầy vết thương.
Chính là Đàm Đông Vũ.
Tầm mắt của tôi càng ngày càng tối om, thì ra bị siết cổ không chỉ nghẹt thở mà thôi, bộ não cũng sẽ hôn mê, không còn chút sức lực nào.
Đàm Đông Vũ lôi tôi đến bên thân cây. Tôi còn tưởng gã sẽ siết chết tôi, nhưng gã lại không làm vậy mà trói tôi lên thân cây, sắc mặt rất dữ tợn: “Chúng mày hại tao biến thành như vậy, tao sẽ không cho mày thoải mái đâu, chờ bị sói ăn thịt đi!”
Tôi kinh hoàng nói: “Đàm Đông Vũ, người hại chết mày không phải là tao, mày muốn trả thù thì tìm Giang Tu đi!”
“Tao không ngu, tao không đối phó với ông ta được nên mới đối phó với mày!” Đàm Đông Vũ hung tợn nói. Gã trói chặt tôi lại rồi cười quái dị trèo lên cây nhìn tôi.
Tôi ngẩng đầu hồ lên: “Vậy mày có thể nói cho tao biết, Giang Tuyết đang ở đâu không?”
“Ở trong sông, nhưng cô ta sẽ không cứu mày đâu.” Đàm Đông Vũ bâng quơ đáp, sau đó bất kể tôi nói gì, gã đều không để ý tới tôi nữa.
Tôi vẫn nhìn con sông kêu lên, nói tôi cũng không cố ý, là do Giang Tu tự chủ trương. Tôi biết Giang Tuyết có thể nghe thấy lời tôi nên đã nói rất nhiều. Tôi hy vọng có thể thuyết phục Giang Tuyết, để cô ấy tha thứ cho tôi. Nhưng mặt hồ vẫn yên tĩnh như mặt gương.
Tôi biết cô ấy không tin, bèn thở dài nói: “Cô ngẫm lại đi, không còn cô và Thi Dung Dung nữa, nếu tôi thật sự là người như vậy thì chắc chắn sẽ trốn trong làng không ra ngoài, Giang Tu cũng đã nói với tôi không thể đi về phía đông, nhưng tôi vẫn đến đây, để làm gì? Bởi vì tôi muốn giải thích với cô, cho dù cô không tha thứ cho tôi, chỉ cần cô có thể nghe thấy thì tôi chết cũng không tiếc. Nếu cô nghe được thì đáp lại tôi đi!”
Lúc này, mặt sông bỗng có động tĩnh, tôi thấy mặt sông nổi lên gợn sóng, Giang Tuyết xuất hiện như hoa sen mới nở. Cô ấy vẫn mặc chiếc váy màu trắng, thân thể ướt át vô cùng quyến rũ. Chúng tôi cách nhau khá xa, bóng đêm lại tối nên tôi không thấy rõ biểu cảm của cô ấy, chỉ nghe thấy cô ấy buồn bã hỏi: “Giang Thành, anh thích em không?”