• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp thêm câu chuyện lúc nãy của Nhiếp Minh Nguyên và Hồng Ngọc, Lỗ Báng góp ý:

- (Lỗ Báng vuốt cằm suy nghĩ sau khi nghe Hồng Ngọc kể hết sự tình của trưởng lão) Đúng thật, dạo này ta thấy sư phụ cứ hay loanh quanh bên cạnh Nguyên Nguyên đệ. Không biết là việc chi?

Nhiếp Minh Nguyên thắc mắc:

- Đại Báng huynh cũng để ý sao? (hỏi kĩ hơn) Thế huynh có biết là tại sao không?

- Ta cũng không rõ hành động của Người. ( Lỗ Báng lắc đầu)

- Không chỉ việc mỗi sáng đến phòng đệ thôi đâu. (Lỗ Báng kể lại những hành vi kì lạ của trưởng lão) Ta còn cảm nhận được sư phụ đang theo dõi đệ rất sát sao. Bất kể đệ đang ở đâu, làm gì.

Nghe thế, Minh Nguyên rùng mình.

- Lúc đệ tập luyện với mọi người, ta nhận thấy sư phụ cứ núp ở một bên quan sát. Ta tưởng chẳng qua sư phụ quan tâm tâm tới đệ và các học trò của mình, nên mới đi xem.

Hồng Ngọc và Minh Nguyên rất chú tâm câu chuyện của Lỗ Báng.

- (Lỗ Báng đưa ra quyết định) Nhưng mà! Nếu chỉ có nhiêu đó thì không gọi đó là hành vi kì lạ của sư phụ được. (hướng nhìn Hồng Ngọc) Vậy muội nói xem lạ là ở chỗ nào?

Thấy Lỗ Báng chất vấn lại mình, Hồng Ngọc cũng đưa ra những giả thuyết của cô:

- (thở dài) Nếu chỉ có thế thì muội nói làm gì.

- (Hồng Ngọc đưa ra giả thuyết) Muội cảm thấy Gia Gia đang giấu chúng ta điều gì đó. Hành động của Người rất là mờ ám.

Hồng Ngọc lấy ra một quả cầu màu trắng, có vết tròn màu đen, trông cứ như mắt người vậy, trên đỉnh đầu quả cầu có chong chóng.

Thấy bảo bối này rất lạ mắt, Nhiếp Minh Nguyên tò mò:

- (chỉ vào nhãn cầu màu trắng) Đây là cái gì vậy?

- (Lỗ Báng cũng tiếp lời) Muội có nhiều thứ đồ chơi kì lạ thật đấy.

- (Hồng Ngọc cáu gắt nói to) HAI NGƯỜI THÌ BIẾT CÁI GÌ! (chỉ bảo nhãn cầu) Đây gọi là Flycam.

- Flycam? (Lỗ Báng và Nhiếp Minh Nguyên đồng thanh nói)

- Nói chung là. Thứ này giúp ta có thể theo dõi mọi cử chỉ, hành vi của một người mà mình muốn.

- (Nhiếp Minh Nguyên trầm trồ) Thứ này lợi hại vậy sao?

- Ngươi không tin? Ta cho hai người xem.

Hồng Ngọc lấy từ trong nhãn cầu một con chip, rồi bỏ con chip đó vào trong một lớp gạch rất mỏng, có lớp kính đen (điện thoại). Cô khởi động nó lên, lớp kính đen liền phát sáng, phát ra hình ảnh của trưởng lão.

Thấy sự vi diệu của thứ bảo bối kì lạ, cả Nhiếp Minh Nguyên và Lỗ Báng đều hồ hởi:

- Trưởng lão nè! (Nguyên Nguyên chỉ vào) Sao Người lại ở trong miếng gạch mỏng này vậy?

- (chố cho cậu một phát) Đây không phải là gạch. Đây gọi là điện thoại.

- (Hồng Ngọc đưa điện thoại cho hai người kia xem) Hai người nhìn nè!

Nhiếp Minh Nguyên và Lỗ Báng lại gần, họ thấy được mọi việc làm của trưởng lão bên trong điện thoại. Gần như trưởng lão ở đâu, đều có mặt Nhiếp Minh Nguyên trong đó. Trưởng lão đang theo dõi cậu nhóc.

Nhiếp Minh Nguyên gãi đầu:

- Bộ đệ đã làm gì sao? Sao Người lại theo dõi đệ chứ? (⁠・⁠–⁠・⁠;⁠)⁠ゞ

- Từ đã? Nguyên Nguyên! Đệ nhìn này (Lỗ Báng gọi cậu, chỉ tay vào điện thoại)

Không còn hình ảnh của Nhiếp Minh Nguyên, mà trưởng lão lại đang hướng về phía cổng tông môn. Nhưng khi trưởng lão vừa chạm vào cánh cửa, thì hình ảnh lại biến mất. Mọi thứ dừng lại ở cảnh đó.

- Mất rồi? (Hồng Ngọc điều chỉnh lại) Sao lại không xem được nữa? Mọi thứ vẫn bình thường mà?

- (Lỗ Báng giải thích) Hẳn là sư phụ đã phát hiện ra, nên khống chế lại cái gì mà... " Phở lam " này.

- Phở lam là cái gì? LÀ FLYCAM! (Hồng Ngọc hét lớn)

- À... Ờ... Phờ... Phờ - lai - cam (⁠・⁠_⁠・⁠;⁠) (Lỗ Báng gượng gạo trả lời)

- Gia Gia chắc chắn đang giấu chúng ta. (Hồng Ngọc rất kiên quyết câu nói của mình) Bên ngoài hẳn là có thứ gì đó mà Gia Gia không cho chúng ta biết.

- Nhưng đó là thứ gì mới được? (Nhiếp Minh Nguyên nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu)

- Đúng là trẻ con. Nói chuyện với tên nhóc này cũng như không (⁠─⁠.⁠─⁠|⁠|⁠)

- (Hồng Ngọc đưa ra giả thuyết) Vốn dĩ, tông môn chia làm 3 tốp: 1 tốp canh cổng bên ngoài, 1 tốp lo mọi chuyện trong tông như là luyện đan, dọn dẹp,... nói chung là các việc nội trợ, tốp còn lại sẽ rèn luyện thể chất. Các tốp sẽ luân phiên thay công việc cho nhau mỗi ngày.

- Nhưng kể từ lúc ngươi đến (chỉ vào Nhiếp Minh Nguyên), thì thay vì chia làm 3 tốp như mọi khi, thì tốp người canh gác lại được sáp nhập vào, rồi chia thành hai nhóm người luân phiên làm việc.

- Điều đó chứng tỏ, có thứ gì đó rất nguy hiểm ở bên ngoài, nên Gia Gia mới đưa họ vào, và nghiêm cấm tất cả chúng ta ra ngoài đó.

Nghe những giả thuyết đầy sự thuyết phục của Hồng Ngọc, Nhiếp Minh Nguyên đã bị thuyết phục hoàn toàn. Nhưng không hiểu sao, vừa mới cùng thắc mắc với hai người, Lỗ Báng lại chột dạ, anh cố chuyển chủ đề:

- Muội nghĩ nhiều rồi đó. Chắc sư phụ có suy tính của riêng người. (⁠;⁠^⁠ω⁠^⁠)

Vừa hay, đã sắp tới giờ Mùi, sau khi ăn uống, ngủ nghỉ xong xuôi, các huynh đệ trong tông môn đang đến gần nơi họ trò chuyện.

- Dừng thảo luận ở đây thôi (Lỗ Báng vỗ tay vài cái) Tới giờ tập luyện rồi.

- (Lỗ Báng đẩy Hồng Ngọc về lại hang động) Muội cũng về nghỉ ngơi đi, để còn sức chuẩn bị đồ ăn cho bọn huynh.

- (Hồng Ngọc nhớ ra gì đó) (chỉ vào Lỗ Báng) Ta cảnh cáo huynh, không được nói mọi chuyện của muội cho Gia Gia, không thì tối nay huynh không được ăn cơm. ⁠ ⁠(⁠↼⁠_⁠↼⁠)

- Ta biết rồi mà. Bà cố nội của ta ơi. (⁠•⁠ ⁠▽⁠ ⁠•⁠;⁠)ゞ

Dặn dò xong, Hồng Ngọc trở vào trong.

Lỗ Báng đến tập trung các huynh đệ lại.

Còn Nhiếp Minh Nguyên, cậu suy nghĩ không ngừng. Thấy thế, Lỗ Báng gọi cậu:

- Nguyên Nguyên. Đệ cũng đừng nghĩ nhiều quá làm gì. Nào tiếp tục tập thôi, mọi người ra hết rồi kìa.

- A! (nghe thấy tiếng của Lỗ Báng, cậu tỉnh lại) Vâng! Đệ tới liền.

...Rốt cuộc, vẫn chưa lí giải được những hành vi kì lạ của trưởng lão. Và còn nữa, thứ ở bên ngoài cổng đó, thực chất là gì?...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK