...Sáng hôm sau...
Một ngày mới bắt đầu, U Minh Thú đã dậy từ sớm và ra khỏi hang, còn Nhiếp Minh Nguyên vẫn ngủ nướng ở trong động.
U Minh Thú: KIM GIÁC TÊ!!! ( truyền âm)
Kim Giác Tê: ( đang say giấc nồng trong hang động toàn là kim loại bạc) ( giật mình tỉnh giấc, nhận lệnh chạy tới chỗ U Minh Thú)
Kim Giác Tê: ( tới nơi, thở hỗn hển) DẠ LÃO ĐẠI. CÓ VIỆC GÌ CHỈ BẢO.
U Minh Thú: TỪ GIỜ TA GIAO CHO NGƯƠI VIỆC CHĂM NOM THẰNG NHÓC ĐÓ. CỨ ĐỂ TIỂU TỬ ẤY TẬP LUYỆN. KHÔNG ĐƯỢC LƠ LÀ.
Kim Giác Tê: (●⌓●) Ý LÃO ĐẠI LÀ SAO? TÔI VẪN CHƯA HIỂU? LÃO ĐẠI ĐÂY LÀ MUỐN BỎ CHÚNG TÔI Ở LẠI ĐÂY SAO? CÒN NHIẾP TIỂU ĐỆ THÌ SAO? ĐỪNG MÀ, ( nước mắt dàn dụa) LÃO ĐẠI ĐỪNG BỎ RƠI CHÚNG TÔI Ở CÁI CHỐN RỪNG NÀY MÀ..·´¯`(>▂
Danh Sách Chương: