“Anh...em xuống trước đây. Trễ giờ rồi !!”
“Một tiếng nữa mới diễn ra sự kiện, em sốt sắng đến vậy sao ?”
Giang Cẩn Huyên bỏ túi xuống, quay sang nhéo má anh :
“Rõ ràng 14 năm trước, anh đâu có đáng ghét như thế chứ. Em là người rất cẩn thận đấy nhé. Em đi trước đây. Nhưng bài phát biểu rất quan trọng, nên em sẽ không thể gặp anh trong 1 tiếng tiếp theo đâu”.
“Anh hiểu rồi” – Tử Mặc khẽ xoa đầu cô.
Đợi đến khi cô bước vào trong sảnh, Tử Mặc mới xuống xe. Hôm nay, ngoài việc đưa Cẩn Huyên đến trường đại học như đã hứa, thì anh còn một nhiệm vụ khác.
Ánh mắt của anh hướng về tòa nhà đối diện trường đại học. Đó là tòa thị chính thủ đô. Tử Mặc mặc chiếc áo khoác đen, rồi đội mũ vào, kết nối tai nghe với bộ đàm tổng. Anh từ từ tiến về cổng trường :
“Có thể giải quyết xong trong vòng một 1 tiếng không ?”.
Chiếc xe Ford dừng trước cổng, Aaron ló đầu ra :
“Không thành vấn đề”.
Bên trong sảnh trường đại học, Giang Cẩn Huyên đang chuẩn bị cho bài phát biểu của mình, thì giáo sư Ren bước tới. Ông mỉm cười nhân hậu :
“Cẩn Huyên, em giỏi lắm”.
“Giáo sư, cảm ơn vì đã công nhận thành quả của em”.
“Ừ, tiếc là lần này, ta chỉ được chọn 1 trong 2 em. Phó Nghi An cũng rất giỏi, chỉ thiếu chiều sâu so với bài của em một chút. Năm nay là năm đầu tiên có hai nghiên cứu sinh châu Á lọt vào vòng bảo vệ cuối cùng đấy. Làm tốt lắm”.
Nghe những lời khích lệ này của giáo sư Ren, Giang Cẩn Huyên thật sự thấy rất vui. Cô chỉ mong mình có thể hoàn thành tốt bài phát biểu, để thể hiện một mặt tính cách khác cho Tử Mặc thấy.
Trong khi đó, ở tòa thị chính...
Tử Mặc và Aaron nhanh chóng giải quyết xong những tên bắn tỉa ở phía trên. Đây có vẻ là một âm mưu của một nhóm phi chính trị nhỏ, bởi vì thống đốc bang mới lên đã nhận không ít ý kiến trái chiều về nhiều chính sách đổi mới của mình, nên việc gây thù chuốc oán với một bộ phận cũng là điều dễ hiểu.
Tử Mặc đã ở đây được 30 phút. Anh liên tục nhìn đồng hồ. Aaron huých vai : “Kể cũng hay nhỉ”.
“Hay gì cơ ?”
“Cậu và bác sĩ Giang ấy. Cô ấy có sự nghiệp, là một người phụ nữ bận rộn, cũng rất thông minh và tài giỏi. Còn chú mày thì bận làm việc mật cho trụ sở, nên cả hai cũng không thể gặp nhau thường xuyên. Thế thì sẽ chẳng lo đến việc chia tay vì bận rộn”.
Trịnh Tử Mặc bĩu môi : “Phì, chia tay gì chứ. Còn chưa hẹn hò”.
“À, cũng phải. Người ưu tú như cô ấy, thì dễ gì mà thích một tên khô khan như cậu”.
Tử Mặc nghe vậy thì cạnh khóe : “Còn anh, chạm vào phụ nữ còn không được, vậy mà bày đặt lên lớp tôi”.
“Này nhé, tôi với cậu cược không ?”- Aaron quay sang.
“Cược ?”
“Nếu hôm nay, cậu bị bác sĩ Giang từ chối, thì cậu phải khao tôi. Đổi lại, nếu được, thì tôi sẽ chịu để chú mày dẫn đi bar với mấy em xinh đẹp”.
Trịnh Tử Mặc phì cười, rồi mỉm cười : “Chốt”.
30 phút sau, Aaron đưa được Tử Mặc về lại trường. Vừa kịp lúc buổi lễ diễn ra. Trước khi rời đi, Aaron không quên chọc :
“Chúc may mắn”.
....
Buổi phát biểu đã diễn ra. Giang Cẩn Huyên hít thở sâu, rồi bước lên bục. Tử Mặc vừa hay đã kiếm cho mình một chỗ ngồi lí tưởng. Giang Cẩn Huyên đưa mắt nhìn về hướng anh, cô cảm thấy rất an tâm, vì anh cũng đã nói trước với cô về nhiệm vụ lần này. Bây giờ, trông anh an toàn trở về, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Xin chào mọi người, tôi là Giang Cẩn Huyên, quốc tịch Trung Quốc và Mỹ....
Kết thúc buổi phát biểu, mọi người đều vây quanh đến Cẩn Huyên để tặng hoa kỉ niệm. Tử Mặc vì không muốn để lộ thân phận trước mặt phóng viên, nên đành đứng sau quan sát cô. Nhìn gương mặt rạng rỡ vì vui của cô, anh cũng thấy rất hạnh phúc. 14 năm gặp lại sau ngày ấy, nụ cười ấy của cô vẫn không hề thay đổi. Nhớ lại lời khi nãy Aaron nói, anh tặc lưỡi :
“Ông anh khỉ gió”.
Cẩn Huyên trông thấy vẻ mặt đăm chiêu kia của anh từ xa, trên môi cũng nở nụ cười.
Ra về, Cẩn Huyên quay trở ra chiếc xe Mazda quen thuộc. Tử Mặc đã chờ sẵn ở bên trong.
Cô vui vẻ bước vào trong, thì anh hỏi : “Khi nãy có nhiều đàn ông tặng hoa cho em quá nhỉ ?”
“Chuyện thường ngày ở huyện, anh chưa thấy quen sao ?” – Cô phì cười, cố ý châm chọc. Trịnh Tử Mặc bỗng ghé sát vào cô, khoảng cách gần đến nỗi Cẩn Huyên có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Đối diện với ánh mắt sắc sảo của cô, yết hầu anh nâng lên, hai gò má có chút ửng đỏ.
Cảm giác mất mặt thật. Ở FBI, anh là người rất giỏi trong việc tiết chế cảm xúc. Dù cho đứng trước bao nhiêu mĩ nữ, anh vẫn không hề có chút lung lay. Vậy mà bây giờ...
Aaron mà biết chuyện, thể nào cũng mang ra làm trò hề cho xem.
Giang Cẩn Huyên vốn là con gái của một đặc vụ CIA có tiếng, nên cô cũng rất giỏi trong việc điều hòa chỉ số cơ thể của mình, nhất là khi đối diện với những tình huống dễ làm người khác ngại như thế này. Cô điềm tĩnh đáp :
“Kèo này, có vẻ em là người ở trên”.
Thấy anh không trả lời, cô liền nhẹ nhàng đẩy anh ra :
“Anh không sao chứ ? Lúc nãy làm nhiệm vụ nhỉ ?”
“Không sao, ít nhất là lúc đó...”
Giang Cẩn Huyên điềm tĩnh : “Cảm ơn anh, vì đã đón em”.
“Hả...à...ừ” – Tử Mặc gật gù. Trịnh Tử Mặc liếc nhìn. Anh vẫn đang băn khoăn nên mở lời như thế nào thì cô nói :
“Anh nói anh chưa có bạn gái phải không ? Em có thể tin vào câu nói đó không ?”
Tử Mặc nghe vậy thì đáp : “Anh đã bao giờ nói dối em sao ?”
“Không nhỉ ?” – Cô phì cười.
“Vậy thì, anh có muốn hẹn hò với một cô gái khô khan như em không ?” – Giang Cẩn Huyên đi thẳng vào vấn đề. Câu nói này của cô, khiến cho anh khựng lại.
Chiếc xe vẫn ở yên tại vị trí đỗ đó.
Trịnh Tử Mặc quay sang nhìn cô chằm chằm. Nhìn anh bây giờ như một pho tượng đúng nghĩa. Giang Cẩn Huyên đỏ mặt, tự gõ vào đầu mình : “Chết dở, có nhanh quá không nhỉ...”
Anh cuối cùng cũng đạt được câu trả lời.
Anh tiến tới gần cô, cùng lúc đó, đôi môi anh đặt lên, mang theo một cảm xúc ôn nhu, ấm áp.
Danh Sách Chương: