Trịnh Tử Mặc “hầy” một tiếng. Anh chạm tay vào vết thương vừa mới lấy máu, rồi nói: “Được”.
Trước khi đi, anh không quên nhờ Aaron và Claire canh chừng Giang Cẩn Huyên. Aaron vỗ nhẹ vai anh:
“Cứ đi đi. Khi nào cô ấy tỉnh, nhất định sẽ gọi cậu”.
Trịnh Tử Mặc gật đầu biết ơn, rồi cùng Brad ra xe.
Phòng tạm giam tại trụ sở...
Masaki Ako với chiếc còng số 8 trên tay, đôi mắt thẫn thờ nhìn ra hướng cửa sổ. Cánh cửa hé mở, Tử Mặc với khuôn mặt lạnh lùng bước vào. Anh vẫn chưa thay ra bộ quần áo dính máu kia. Trông thấy dáng vẻ tiều tụy trong đôi mắt của anh, Masaki Ako có chút đau lòng...
Tử Mặc ngồi xuống, đan hai tay vào nhau: “Nghe bảo cô muốn gặp tôi?”
Masaki Ako im lặng một lúc, rồi hỏi: “Giang Cẩn Huyên, cô ấy sao rồi?”
Tử Mặc cười khẩy, trừng mắt nhìn cô: “Cô còn giả vờ làm người nhân từ sao? Chính cô là người đã gây ra chuyện này”.
Masaki Ako không hề phủ nhận. Đúng là chuyện xảy ra nông nỗi này, đều là do cô mất lí trí mà làm ra. Nhưng cô cũng không muốn biện hộ cho những tội ác này.
Tử Mặc tức giận là thế, nhưng dần dà cũng bình tĩnh trở lại. Anh đi thẳng vào vấn đề:
“Cô là người đưa thuốc độc cho cô ấy đúng không? Tại sao lại làm vậy?”
Masaki Ako nở nụ cười ngờ nghệch: “Nếu tôi nói, vì tôi cảm thấy áy náy với cô ta, thì anh có tin không?”
Nghe câu hỏi này, Trịnh Tử Mặc ngây người. Con người không thể nào thay đổi tư tưởng dù chỉ một khoảnh khắc nhỏ được...
Masaki Ako cũng rất khó hiểu cho chính mình...Là vì, khẩu khí của Giang Cẩn Huyên, rất giống em gái Akane của cô sao...Akane là một người rất kiên định, nhưng lại có một lòng căm ghét với thực tế cuộc sống này, khi những tai họa cứ liên tục ập đến...Ngay cả trước lúc chết, Akane vẫn luôn tin tưởng chị gái sẽ đi đúng đường, sẽ không ngu muội mà yêu Trịnh Tử Mặc nữa...
Còn câu nói của Giang Cẩn Huyên: “Tử Mặc nói rằng cô là người tốt, chỉ là đi sai đường thôi!!!”
Câu nói này, thực sự làm Masaki lay động. Thật sự, cô là ai? Bản chất của cô là như thế nào...Hai nhân cách? Ba nhân cách? Không, chỉ là sự biện hộ thôi. Hiện tại mới là sự thật. Cô giết nhiều người, đem lòng căm hận lên những người vô tội, đó là điều không thể phủ nhận. Khoảnh khắc David hành hạ Giang Cẩn Huyên, hình ảnh mẹ cô bị đám đòi nợ thuê đánh ngày trước ùa về một lượt, làm chao đảo tâm trí cô...
Trịnh Tử Mặc nói: “Interpol sẽ cho người đưa cô đi. Cô sẽ bị đưa ra tòa án quốc tế, để trả giá cho những tội ác của mình”.
Masaki chỉ gật đầu, đưa mắt nhìn: “Ừ, tôi không ý kiến”.
Trịnh Tử Mặc biết cô gái này đã từng yêu anh. Nhưng tình yêu đó khiến sự thù hận về sau của cô tăng thêm, dẫn tới những hệ lụy thế này, Tử Mặc cũng cảm thấy đôi chút áy náy...
....
Tử Mặc ra khỏi căn phòng đó, mở điện thoại lên. Không thấy tin nhắn của Aaron hay Claire, anh thở dài buồn bã. Brad hiểu được tâm trạng của anh lúc này: “Đi thôi”.
Phòng hồi sức..
Giang Cẩn Huyên vẫn đang hôn mê trên giường bệnh. Mọi chỉ số vẫn đang ở mức an toàn. Tử Mặc nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, tâm trạng đan xen lẫn lộn...
“Tiểu Huyên...Em còn đau không?”
Căn phòng vẫn chỉ đáp lại anh bằng những tiếng máy đo...Anh đau lòng nói:
“Đừng bỏ anh...”
....
5 ngày sau...
“Ryder đây. VIP sao rồi?”
Adam đứng ở cuối con đường, nhìn về phía xa: “Ổn, thưa đội trưởng”.
“Claire ở đội bắn tỉa đây. Không thấy có gì bất thường”.
Brad ở phòng chỉ huy, nghiêm nghị nói: “Được rồi. Các cô cậu nghỉ ngơi đi, đội B sẽ thay ca”.
Tử Mặc trở về trụ sở cùng Aaron. Phòng hồi sức của Giang Cẩn Huyên vẫn đang được Jim canh chừng cẩn thận, nhưng vẫn chưa có tin nhắn từ anh. Aaron lấy khăn lau khẩu súng, rồi nói:
“5 ngày rồi nhỉ...”
Trịnh Tử Mặc không nói gì. Anh lấy áo khoác khoác lên, rồi lái xe để đi tới nghĩa trang Washington, vì hôm nay cũng là ngày giỗ của mẹ anh.
Anh rảo bước trên nghĩa trang, nhìn ngắm phong cảnh mùa xuân nơi đây. Có chút yên bình nhỉ?
Bước tới ngôi mộ của mẹ anh. Bia đá vẫn luôn được lau sạch sẽ. Anh quỳ xuống, đặt bó hoa lên ngôi mộ của mẹ:
“Mẹ, con là Tử Mặc đây...Nói sao nhỉ? Lẽ ra con nên nói những chuyện vui vẻ với mẹ chứ nhỉ? Nhưng....con xin lỗi, vì có lẽ bây giờ con không có tâm trạng...Cô ấy, người con gái con yêu nhất đang hôn mê, sống chết không rõ ràng. Con kém cỏi thật nhỉ?
Những chiếc lá xanh mơn rơi xuống chỗ anh, như một lời động viên, an ủi nhẹ nhàng mà thiên nhiên mang lại. Chuông điện thoại reo lên, đập tan những suy nghĩ lẫn lộn trong anh. Là số của Jim.
“Jim, sao rồi?”
Đầu dây bên kia không có lời hồi đáp, chỉ có sự im lặng.
Tử Mặc sốt sắng hỏi: “Jim, anh sao rồi? Ổn chứ? Alo?”
“Là...em...đây”.
Danh Sách Chương: