- Cậu ấy là Svens, là hàng xóm của chúng ta, còn đây là Diệp Nhi, cô ấy là bạn của tôi.
Diệp Nhi khẽ cười, rồi nói:
- Chào anh.
Một màn chào hỏi làm quen, cả ba cũng hoà hợp hơn. Do cần di chuyển đồ vào trong nhà, nên Mộng Ánh và Diệp Nhi đã tạm biệt cậu rồi đi trước. Ở trong bếp, Diệp Nhi hai tay thoăn thoắt sắp xếp tất cả nguyên liệu thực phẩm vừa mua vào trong tủ. Miệng không quên hỏi:
- Mới đầu mình thấy cậu còn không nói hay cười gì mà, sao mới có hơn một tiếng cậu thay đổi nhanh thế?
Mộng Ánh đáp trả bằng nụ cười nhẹ, thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ rồi trả lời:
- Cuộc nói chuyện của cậu là bác sĩ mình nghe rất rõ, mặc dù mình vẫn còn sợ và ám ảnh việc đó, nhưng mình không thể ủ rũ xuất ngày được, nó sẽ ảnh hưởng tới đứa bé.
. ????a chươ????g ????ha????h ????hất tại ⩵ trù????tr uyệ????.V???? ⩵
Nghe cô bạn của mình trả lời như vậy, Diệp Nhi cũng chỉ lắc đầu cười cho qua. Bản thân thừa biết Mộng Ánh chẳng thể dễ dàng quên đi việc gì, nếu có cũng phải mất ít nhất là một tháng. Ở bên ngoài, cho dù Mộng Ánh có mạnh mẽ như thế nào thì đó là điều đáng có, nhưng ở đây cô mạnh mẽ tới mức khiến người khác phải đau lòng. Cô gái nào cũng vậy, miệng nói là thế cũng chỉ tỏ ra mình mạnh mẽ nhưng sâu bên trong lại muốn được an ủi, quan tâm tới.
Sau khi sắp xếp hết tất cả mọi thứ vào đúng vị trí của nó, thì trời cũng dần tối. Cả hai nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, Diệp Nhi không ngừng gặp thức ăn vào bát của Mộng Ánh khiến cô cũng có chút khó xử mà lên tiếng:
- Aiss...cậu gắp nhiều như vậy, mình không ăn nổi nữa đâu!
Diệp Nhi đưa mắt nhìn xuống bụng Mộng Ánh rồi nói:
- Mình không gắp cho cậu, mình gắp cho con của mình!
Mộng Ánh bất mãn đành ngồi ăn hết số thức ăn trong bát. Sau khi ăn xong cũng đã hơn 8 giờ tối, cả hai ngồi trong phòng, Mộng Ánh gối đầu lên bụng của Diệp Nhi, tay xoa xoa chiếc bụng nhỏ của mình, mắt rời khỏi màn hình ti vi mà ngước mặt lên hỏi Diệp Nhi:
- Liệu họ có nhớ mình không? Khi mình trở về họ có chê mình bẩn mà xa lánh mình không?
Diệp Nhi rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn xuống cô bạn, thuận tay cốc nhẹ đầu cô một cái rồi nói:
- Họ rất nhớ cậu, nhưng bây giờ chúng ta không thể quay về được và không có ai nói cậu bẩn cả đừng nói vậy nữa!
Mộng Ánh nghe xong liền gật gật đầu, cô cực thích lối nói chuyện thẳng tuột như vậy của Diệp Nhi, nó vừa thẳng thắn vừa có chút gì đó như muốn an ủi xoa dịu trái tim cô, điều đó khiến Mộng Ánh cảm thấy rất đỗi chân thực, bình yên khi ở bên Diệp Nhi.
Nói đến nhớ cô, thì ở bên đó còn chẳng nghỉ ngơi một giây phút nào. Hiện giờ ở Trung Quốc đã 3 giờ sáng rồi, trong căn phòng rộng lớn tại biệt thự của anh, Đinh Tuấn Trạch với gương mặt mệt mỏi nằm trên chiếc giường, anh chẳng thể nào mà ngủ được, trong đầu anh giờ chỉ toàn hình bóng của cô, tự thẩm trong lòng rằng cô giờ này ra sao, đang ở đâu, đang làm gì. Mặc dù Đương Lâm Hàn nói cô đã ch*t nhưng anh vẫn tin cô còn sống và mong cô sớm quay trở về. Đinh Tuấn Trạch nở nụ cười chua chát mà nói:
- Ánh Ánh à, em ở đâu vậy, xin e làm ơn quay trở về với anh được không!
Phải chăng đó được coi là một hình phạt dành cho anh hay sao? Sáu năm trước, anh cũng để cô ở lại một mình, cảm giác của cô lúc đó anh có mơ cũng không cảm nhận nổi. Và bây giờ điều đó chính thức đến với anh, dù chẳng có sự hiểu lầm nào ở đây cả nhưng Đinh Tuấn Trạch vẫn nặng lòng, lần này không còn đơn giản là chia tay nữa, mà nó còn trêu đùa bằng cả tính mạng của cô rồi.
...Ba tiếng đồng hồ cũng nhanh chóng trôi qua mặt trời cũng dần ló rạng, Mộng Cao Lãnh cả đêm không về nhà, đi đến sáng mới chịu lết xác về. Vừa bước vào trong nhà đã gặp ngay Mộng Khương và Điềm Thư đang ngồi ở trên ghế. Mộng Cao Lãnh thở dài rồi bước vào trong lễ phép cúi nhẹ đầu chào hỏi:
- Ba, mẹ buổi sáng vui vẻ...
Mộng Khương đặt tờ báo xuống bàn, nghiêm giọng nheo mày mà nói:
- Con đi đâu cả đêm bây giờ mới chịu về?
Mộng Cao Lãnh im lặng một lúc rồi trả lời:
- Con có việc nên không về được.
Không phải Mộng Cao Lãnh bận việc hay đi chơi đâu đó, chẳng qua bản thân chưa dám đối mặt với ba mẹ mình, nói cho họ biết rằng Mộng Ánh mất tích, thậm trí còn bị người khác xâm hại, giờ cũng không một chút thông tin cho rằng Mộng Ánh còn sống hay đã [email protected] Mộng Khương cầm ly tra lên uống một ngụm rồi nói:
- Em gái con đâu?
Mộng Cao Lãnh nghe xong tỉnh cả người, bất giác cười nhạt một cái, giọng như đang nghẹn gì đó trong cổ họng mà nói:
- Ánh Ánh...
Điềm Thư ngồi im lặng từ nãy đến giờ, không chịu được liền đứng dậy đi đến bên cạnh Mộng Cao Lãnh mà hỏi:
- Em con làm sao?
Mộng Cao Lãnh im lặng một lúc lâu rồi từ từ kể hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho hai người nghe. Mộng Cao Lãnh nói xong chẳng dám nhìn vào mặt ba mẹ mình mà cúi đầu xuống, nói:
- Con xin lỗi, cũng tại con không thể bảo vệ nổi em gái mình.
Danh Sách Chương: